Chương 24

Chung Yến Sinh ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục bôi thuốc, sau khi bôi lần đầu tiên xong đã có dũng khí, những lần tiếp theo cũng thuận lợi hơn nhiều.

Ánh sáng chói mắt được lọc qua tấm lụa mỏng, phủ lên người Chung Yến Sinh một tầng hào quang nhàn nhạt thánh khiết trong mắt Tiêu Lộng.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tuấn tú xinh đẹp, mặt mày còn vương chút non nớt chưa phai, thậm chí đầu ngón tay còn hơi hồng hào, dính thuốc mỡ trắng sữa, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại lên phần bụng bằng phẳng trắng nõn, cảnh tượng này thật sự... không thể nhìn thêm nữa.

Tiêu Lộng dời tầm mắt, giọng điệu đột nhiên trở nên khó chịu: "Bôi xong nhanh lên rồi cút ra ngoài."

Chung Yến Sinh cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi thất thường của hắn, buồn bực "ừm" một tiếng, tùy tiện bôi vài cái, đưa tay trả lại lọ thuốc, Tiêu Lộng lại làm một động tác - mà lần này Chung Yến Sinh đã hiểu, ý là không cần trả lại nữa.

Ca ca quả nhiên không khó gần như vẻ bề ngoài, còn đặc biệt cho y thuốc nữa!

Đây có được tính là quan hệ của bọn họ đã gần gũi hơn một chút rồi không?

Nội tâm Chung Yến Sinh vui vẻ hẳn lên, chút sợ hãi cuối cùng cũng tan biến, y nở nụ cười, giống như mật ong ngọt ngào, chẳng thèm để ý đến sự lạnh lùng khó chịu của Tiêu Lộng: "Cảm ơn ca ca, ngày mai ta sẽ mang điểm tâm đến cho huynh!"

Nói xong, sợ Tiêu Lộng từ chối, lại nhớ đến câu đuổi khách kia, y cất lọ thuốc định nhanh chóng ra ngoài, ngay cả vạt áo bị xốc lên cũng không kịp chỉnh lại.

Điểm tâm gì chứ, ai thèm mấy thứ điểm tâm vớ vẩn đó, Tiêu Lộng nhịn không được nói: "Mặc quần áo cho tử tế vào!"

Lúc rời đi, vẫn là Triển Nhung dẫn đường.

Chung Yến Sinh che kín áo choàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tính tình của ca ca thật sự không tốt lắm.

Triển Nhung im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Thuộc hạ Triển Nhung."

Chung Yến Sinh sửng sốt, câu hỏi hỏi trước đó bây giờ mới được trả lời, y cũng không tức giận, nhìn thanh đao bên hông Triển Nhung, phóng khoáng gật đầu: "Ồ, được rồi, Triển hộ viện."

Mặt mày Triển Nhung nhìn như bình tĩnh lạnh lùng, kỳ thực nội tâm lại đang chấn động không thôi, hắn ta không phản bác cách gọi này, mà chỉ âm thầm đánh giá Chung Yến Sinh.

Người này phản ứng chậm chạp, gầy yếu, nhìn là biết chưa từng luyện võ, chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết.

Nhưng đối phương lại có thể toàn mạng rời đi khi chứng đau đầu của Vương gia phát tác, suýt nữa đẩy bay Vương gia ra ngoài cũng không bị phạt gì, Vương gia còn đánh giá y "ngốc nghếch đáng yêu", thậm chí buổi chiều đối phương còn ngủ một giấc với Vương gia trong phòng!

Phải biết rằng vì chứng đau đầu, giấc ngủ của Vương gia rất kém, chỉ cần có chút động tĩnh nào ngài ấy cũng sẽ tỉnh, nhất là mấy ngày chứng đau đầu tái phát gần đây, hầu như đêm nào Vương gia cũng không ngủ được.

Quá đáng sợ.

Thật sự quá đáng sợ.

Ngay cả mấy vị Thân vương thích náo loạn kia, trước mặt Vương gia cũng không có ai... không, phải nói là vị tiểu công tử này ung dung bình tĩnh hơn.

Thâm tàng bất lộ.

Thật đáng kính nể.

Chung Yến Sinh còn chưa biết Triển Nhung bày ra vẻ lạnh lùng bên cạnh lại nảy sinh một sự kính trọng kỳ quái đối với mình.

Bước chân của Triển Nhung quá lớn, y đi theo có chút gắng sức, trên người lại còn đau, đi một lúc liền không chịu nổi nữa, mặt mày Chung Yến Sinh lộ ra vẻ tái nhợt vì đau đớn.

Triển Nhung: "..."

Hắn ta mặt không đổi sắc đi chậm lại một chút.

Chung Yến Sinh nhạy cảm phát hiện ra chuyện này, nở nụ cười, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn, huynh đúng là người tốt."

Triển Nhung kỳ quái liếc y một cái.

Cả đời, đây là lần đầu tiên có người nói hắn ta là người tốt.

Đợi Chung Yến Sinh ra khỏi cổng biệt viện, thái độ của Triển Nhung không còn lạnh lùng như trước nữa, hắn ta gật đầu với y, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cổng lại.

Chung Yến Sinh rõ ràng cảm nhận được, địch ý của Triển Nhung với mình đã giảm bớt.

Xem ra đã hòa hợp thêm được một chút với người bên cạnh Thiếu gia thật rồi!

Chung Yến Sinh vui vẻ lên xe ngựa, đợi Vân Thành cùng nhau về kinh, lại lén lút chuồn về Hầu phủ.

Vừa vào đến sân của mình, Chung Yến Sinh liền chạy thẳng đến phòng bếp, phòng bếp nhỏ đang chuẩn bị bữa tối, thấy y đến, mọi người đều mỉm cười: "Sao Tiểu thế tử lại đến đây? Ngài có gì dặn dò sao?"

Chung Yến Sinh lễ phép chào hỏi từng người một, sau đó mới nói: "Lý thẩm, ta muốn ăn bánh quy nhân hạt thông và bạch quả do thẩm làm, sáng mai thẩm có thể làm được không?"