Chương 1

Cuối xuân tháng ba, ngọn gió kinh thành vẫn mang theo một chút lạnh lẽo của mùa xuân.

Gần đây, không khí trong phủ Hoài An Hầu khá áp lực, xung quanh hậu sảnh thư phòng vô cùng yên tĩnh, hạ bộc quét sân trong viện phải nín thở im lặng, hơn nữa còn phải cách một khoảng rất xa, hoàn toàn không dám phát ra một chút tiếng động, chỉ sợ quấy nhiễu hai vị quý nhân đang nói chuyện trong phòng.

Trong thư phòng, hai người đang ngồi đánh cờ bên cửa sổ, hiển nhiên tâm trí bọn họ đều không nằm trên bàn cờ, bởi vậy vẫn chậm chạp không chịu hạ cờ.

“Hôm nay lâm triều, bệ hạ vẫn vắng mặt như cũ, đã liên tục một tháng."

Trầm mặc hồi lâu, Hoài An Hầu chậm rãi mở miệng: "Nghe nói vị ở Mạc Bắc kia đã trở về kinh thành, lúc này đang mượn cớ bị bệnh không chịu ra ngoài, sống ẩn dật ở biệt viện ngoại ô."

Nói đến nửa câu sau, ông đặc biệt hạ thấp giọng, hiển nhiên rất kiêng kỵ người này.

Nghe thấy "vị kia", sắc mặt Lễ bộ Chu thị lang ngồi đối diện cũng hơi thay đổi.

Hoài An Hầu chơi ván cờ này đến tâm phiền ý loạn, ông nắm chặt quân cờ, càng bực bội hơn: "Hiện giờ thế cục trong triều không rõ, mấy vị thân vương chưa rời kinh..."

Chu thị lang kịp thời ra hiệu im lặng, hắn ta nhìn trái nhìn phải, sau đó đè giọng xuống: "Hầu gia, cẩn thận."

Hai người đang cúi đầu nói chuyện, tiếng bước chân lộn xộn bỗng nhiên ngày càng gần hơn, đối phương dồn dập ồn ào vọt vào sân, phá vỡ sự yên lặng của cả viện, sau đó chạy như điên về phía thư phòng.

Là ai không có mắt, chưa thông báo gì đã dám tự tiện xông vào thư phòng ngay lúc này?

Hoài An Hầu nhăn mày, không vui định quát lớn, chỉ thấy người nọ xông vào quỳ rạp xuống đất, thở hồng hộc, vẻ mặt vui mừng kêu lên: "Hầu gia, phu nhân mời ngài lát nữa đi đến Xuân Vu Viện, nói là, nói là tiểu Thế tử tỉnh rồi!"

Tức giận dưới đáy mắt Hoài An Hầu biến mất không dấu vết, ông đứng phắt dậy, cắt ngang cuộc trò chuyện đang diễn ra.

Sau khi sửng sốt, bả vai căng thẳng của Chu thị lang cũng khẽ thả lỏng, hắn ta vỗ vạt áo đứng lên: "Nếu Tiểu Thế tử đã bình an tỉnh lại, vậy Chu mỗ không quấy rầy nữa, chúc mừng Hầu gia, ngài mau đi xem đi, không cần tiễn..."

Lời còn chưa dứt, lão bằng hữu đã bỏ hắn ta lại, bước chân đến Xuân Vu Viện còn gấp gáp hơn cả lúc gã sai vặt chạy tới.

Không khí trong Xuân Vu Viện vô cùng náo nhiệt.

Chung Yến Sinh mới tỉnh lại sau một giấc mơ lộn xộn rời rạc, y mơ màng mở mắt ra, bên tai đã vang lên tiếng ồn ào, có rất nhiều người đang nói chuyện.

Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bởi vậy những tiếng động kia giống như cách một lớp màng mỏng, y không thể nghe rõ mọi người đang nói gì.

Chung Yến Sinh mơ màng ngước mắt, trong cơn hoảng hốt y nhìn thấy mấy gương mặt vô cùng quen thuộc, ai nấy đều mang vẻ vui mừng, đôi môi mấp máy đang nói gì đó.

Nhìn thấy những khuôn mặt này, máu cả người Chung Yến Sinh bỗng nhiên lạnh đi, ngược lại trong nháy mắt, hốc mắt y nóng lên, đôi môi tái nhợt giật nhẹ, cổ họng khản đặc nặn ra mấy tiếng rời rạc: "Phụ thân... mẫu thân?"

Sao hai người họ lại ở đây?

Rõ ràng y đã tận mắt nhìn thấy họ bị chém đầu.

Hay là y cũng chết rồi, nếu không sao y có thể nhìn thấy họ được chứ?

Suy nghĩ mơ hồ liên tục xuất hiện, Chung Yến Sinh bỗng cảm thấy mình được ai đó ôm lấy.

Mùi hương quen thuộc thoang thoảng qua chóp mũi, giọng nói nghẹn ngào vang lên từ đỉnh đầu y: "Tâm can của mẫu thân, lần này con thật sự hù chết mẫu thân rồi... Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa, mẫu thân ở đây rồi."

Nhiệt độ của mẫu thân bao trùm lấy cơ thể y, Chung Yến Sinh chậm rãi chớp mắt.

Là hơi thở của sự sống.