Anh thích không?
----------
Từ lúc chọn xong lễ phục và ngồi lên xe của Tạ Cảnh Thần, Tống Hi Niên vẫn chưa chủ động nói với anh câu nào.
Vào giờ cao điểm buổi tối, đường phố tấp nập xe cộ, Tống Hi Niên quay đầu sang hướng khác, chống cằm ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đèn đường lần lượt được thắp sáng theo màn đêm.
"Vẫn còn giận à?" Tiếng của Tạ Cảnh Thần vang lên bên tai Tống Hi Niên, nhưng giọng điệu này không giống như kiểu nghiêm túc khi nói chuyện điện thoại.
Tống Hi Niên quay đầu lại để xác nhận, quả nhiên đối phương đang nói với mình.
"Không, em đâu có nhỏ mọn thế."
Kim chủ làm gì cũng đúng hết, sao tôi có thể giận kim chủ được chứ.
"Muốn ăn gì?"
"Chú nhỏ muốn ăn cùng sao?"
"Không được à?"
"Không, em chỉ tưởng anh rất bận, không có thời gian ăn cùng em thôi."
Ai mà không thích ăn món ngon chứ, Tống Hi Niên tuyệt đối không bao giờ từ chối chuyện ăn uống.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một nhà hàng đặc sản Trung Hoa, nhân viên phục vụ đưa hai người lên phòng VIP trên tầng cao nhất. Ở đây có tầm nhìn đẹp, có thể bao quát toàn bộ khung cảnh thành phố về đêm.
"Em có gì không hài lòng về quy trình hôn lễ không?"
"Không có, đã rất tốt rồi."
"Ừm." Tạ Cảnh Thần dùng đũa gắp một miếng thịt đặt vào đĩa của Tống Hi Niên, "Sau khi cưới có gì muốn làm không?"
Tống Hi Niên đã sống trong nhà Tạ Cảnh Thần hơn nửa tháng, ngoài việc thỉnh thoảng đi chơi với Hoắc Viễn và tham dự vài buổi tiệc cùng Tạ Cảnh Thần, phần lớn thời gian rảnh rỗi cậu chỉ ở nhà.
Cậu không phải người chỉ thích hưởng thụ mà không làm việc. Từ khi phải nghỉ học giữa chừng năm lớp 11, Tống Hi Niên rất muốn tham gia kỳ thi đại học, tiếp tục học hành, không chỉ vì bản thân mà còn để thực hiện nguyện vọng của bà nội.
Nhưng cậu đã ký hợp đồng ba năm với Tạ Cảnh Thần, nếu đi học sẽ không thể sẵn sàng mọi lúc mọi nơi như hiện tại.
Tống Hi Niên lắc đầu, "Không có, em ở nhà vẫn rất ổn."
—----
Mặc dù nói là vậy, nhưng sau khi rảnh rỗi ở nhà suốt một tuần, Tống Hi Niên không chịu nổi nữa.
Cuộc sống xa hoa của người giàu thật nhàm chán, mỗi ngày ngoài ăn và ngủ thì chẳng có gì để làm, cậu liền gọi điện cho Hoắc Viễn.
"Mai ra ngoài chơi không?"
"Không được đâu, Anh Niên, em không ra được."
"Cậu lại bận gì nữa?"
"Em còn phải học mà." Giọng Hoắc Viễn đầy vẻ khổ sở, "Sao mà giống anh, lấy chồng sớm sống cuộc đời thảnh thơi, em còn bị ép phải thi đại học đây."
Thời đi học, Hoắc Viễn và thiếu gia giả vốn là bạn cùng lớp. Những cậu ấm hư hỏng chẳng bao giờ học hành nghiêm túc, đương nhiên chẳng thể đạt được kết quả tốt. Nhưng nhờ gia đình có quyền lực, có thể dễ dàng dùng tiền để vào một trường đại học.
Thiếu gia giả từ nhỏ đã được nuông chiều, không hề có hứng thú học đại học, gia đình cũng không phản đối, nên cậu ta dứt khoát bỏ học. Còn Hoắc Viễn lại bị anh trai ép buộc, phải vào một trường luyện thi để tiếp tục học, chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau.
"Anh Niên, không nói chuyện nữa, em còn mấy bộ đề chưa làm xong đây."
Tống Hi Niên qua điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng lật giấy, cậu chợt nhớ về thời mình còn đi học, "Gửi cho tôi một bộ đề nhé."
"Gì cơ?"
"Tôi xem thử không được à?"
Hoắc Viễn tặc lưỡi qua điện thoại, giọng pha chút dạy dỗ, "Thật sự đó anh Niên, không phải em coi thường anh, nhưng với một người không biết có giải nổi phương trình bậc hai như anh, bắt anh làm đề thi đại học thì đúng là làm khó anh rồi."
Tống Hi Niên: …
Hóa ra thiếu gia giả đến cả phương trình bậc hai cũng không biết giải.
May mà cậu vừa rồi kìm lại được.
Tống Hi Niên càng không hiểu nổi, tại sao Hoắc Viễn lại trung thành với một người tính tình cứng đầu, ngay cả toán cấp hai cũng không hiểu? Là để sau này khi cả hai bị bắt cóc, cậu ta có thể giúp kẻ xấu đếm tiền à?
Chưa đầy hai phút sau, Hoắc Viễn đã gửi ảnh chụp hai bộ đề đến.
Tống Hi Niên nhớ lại mình trước khi xuyên sách, từng là học sinh xuất sắc trong mắt giáo viên, luôn đứng đầu lớp. Cậu lẽ ra sẽ có một cuộc đời tốt đẹp, đậu vào trường đại học yêu thích, tìm được một công việc mình thích và dùng phần đời còn lại để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của bà nội.
Nhưng số phận lại không như ý, bà nội cậu mắc bệnh ung thư vào năm cậu học lớp 11. Để chữa bệnh, họ phải bán căn nhà mà họ đã dành dụm rất lâu mới mua được.
Không còn chỗ để ở, Tống Hi Niên và bà nội đành chuyển đến bệnh viện. Bà nằm trên giường bệnh, còn cậu nằm dưới đất. Căn phòng trắng lạnh lẽo trở thành ngôi nhà của hai người.
Nhưng hàng chục triệu đồng tiền bán nhà chỉ như muối bỏ biển trước bệnh tật. Tống Hi Niên không sợ khổ cũng không sợ mệt, chỉ cần có một tia hy vọng chữa bệnh cho bà, cậu sẵn sàng làm tất cả.
Thế nhưng bà cậu lại kiên quyết từ chối ý tưởng cậu đề xuất, thậm chí còn đe dọa sẽ ngừng điều trị, ép cậu không được bỏ học để kiếm tiền.
Nhưng khi tờ hóa đơn phẫu thuật 300 triệu được đưa đến trước mặt Tống Hi Niên, cậu vẫn phải cúi đầu trước hiện thực.
Cậu giấu bà, bất chấp sự khuyên ngăn của giáo viên và hiệu trưởng, kiên quyết làm thủ tục nghỉ học. Cậu làm thêm bốn công việc, làm việc suốt 24 giờ. Khi đó, suy nghĩ của Tống Hi Niên rất đơn giản: sách vở cậu có thể học sau, chỉ cần bà còn sống đó mới là điều quan trọng nhất.
Nếu không có bà, cậu chẳng còn gì cả.
Nhưng thực tế luôn tàn nhẫn hơn giấc mơ. Bà đã chống chọi với bệnh tật hơn một năm, nhưng cuối cùng cũng rời xa cậu.
Cậu sẽ mãi nhớ lời bà dặn trước lúc lâm chung: "Niên Niên à, đừng khóc, đừng sợ, cố gắng học tập và sống tốt, vui vẻ, hạnh phúc, bà sẽ luôn ở bên con."
Tống Hi Niên cảm thấy sống mũi cay cay, cậu ôm lấy vai mình, gục đầu lên bàn. Tiếng chuông điện thoại kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hoắc Viễn: "Anh Niên, đề khó lắm đúng không?"
Tống Hi Niên hít một hơi thật sâu, kéo mình ra khỏi những cảm xúc vừa rồi. Cậu mở một tấm ảnh đề thi, lướt mắt qua bài toán lớn ở giữa màn hình.
Đó là một bài toán hình học không gian, chỉ cần thêm một đường phụ vào mặt phẳng nghiêng, chứng minh hai mặt phẳng ABCO và BQKH song song với nhau là xong. Đó chỉ là một bài tầm trung bình.
Cậu lại mở một tấm đề khác. Khi còn đi học, Tống Hi Niên giỏi các môn tự nhiên hơn, môn ngữ văn thì không phải thế mạnh của cậu. Các câu thơ cổ cậu đã quên hết một nửa, có lẽ nên mua sách tham khảo về học lại.
Hoắc Viễn: "Em sắp chết rồi, anh mau giúp em đi."
Hoắc Viễn: "Có phải khó chết không? Em sắp làm đến phát ngán rồi."
"Ừm, khá khó đó, cố lên nha."
"Tiếp tục cố gắng, tôi đi tắm rồi ngủ đây."
Hoắc Viễn: "Anh Niên, anh làm vậy là chơi em đó hả?"
"Cố lên, cậu giỏi nhất mà."
"Nỗ lực hôm nay, thành công ngày mai."
Hoắc Viễn: "Anh Niên, anh đừng có nói mấy lời sáo rỗng đó nữa!"
"Một tấc thời gian một tấc vàng, quý trọng thời gian, không quay lại nữa đâu."
Tống Hi Niên đặt điện thoại xuống, đi xuống lầu lấy nước uống.
Cậu bưng ly nước nhìn lên tầng ba, lúc này đã mười giờ tối, cửa phòng ngủ của Tạ Cảnh Thần vẫn đóng kín, qua khe cửa còn thấy ánh đèn le lói.
Từ khi Tống Hi Niên chuyển vào đây sống, chưa từng bước vào phòng của Tạ Cảnh Thần, cũng không biết người đàn ông đó làm gì vào buổi tối.
—----------
Từ khi được Hoắc Viễn nhắc nhở mua đề về luyện tập, cuộc sống của Tống Hi Niên dần trở nên phong phú hơn, chiếc bàn trống trơn cũng được chất đầy tài liệu học tập.
Sau khi hoàn thành bài thi vật lý đúng giờ, Tống Hi Niên đặt bút xuống, vươn vai thoải mái. Cậu lấy điện thoại ra, trả lời vài tin nhắn than phiền của Hoắc Viễn, đồng thời an ủi cậu ta một chút, rồi mới để ý đến ngày tháng hôm nay.
Tạ Cảnh Thần đã không về nhà ba ngày liền, nhưng là một đối tác trong hợp đồng hôn nhân, Tống Hi Niên dĩ nhiên không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh. Chỉ là, ngày kia đã là ngày diễn ra lễ cưới, vậy mà bên anh không có chút động tĩnh nào, liệu có phải đã quên rồi không?
Hay là gửi tin nhắn nhắc nhở nhỉ?
Tống Hi Niên tìm số của Tạ Cảnh Thần.
“Chú nhỏ đang làm gì thế? Có bận không? Đã ăn tối chưa? / dễ thương”
Chồng của Niên Niên: “Đang ở ngoại thành, tối mai về. Có chuyện gì à?”
Tống Hi Niên không ngốc, cậu cũng biết Tạ Cảnh Thần rất thông minh, rõ ràng đối phương đã đoán ra mục đích gửi tin nhắn của cậu.
Anh đã nói hết rồi, mình còn gì để nói nữa đây?
Tống Hi Niên đành tìm một cái cớ.
“Vậy mai mấy giờ chú nhỏ về? Có cần em tự nấu bữa tối chiêu đãi không? / nháy mắt”
Dù không đi công tác, Tạ Cảnh Thần cũng chưa bao giờ ăn tối ở nhà. Kiểu người cuồng công việc như anh chắc chắn sẽ từ chối mà không cần lý do.
Chồng của Niên Niên: “Được, muộn nhất là 7h30 về tới.”
Tống Hi Niên: “?”
Có người khách sáo đến vậy à?
Cậu còn chưa kịp trả lời, tin nhắn của Tạ Cảnh Thần lại tới.
Chồng của Niên Niên: “Biết nấu ăn rồi à?”
Không cần nghĩ cũng biết, một thiếu gia giả mạo như cậu chắc chắn không biết nấu ăn.
“Mấy hôm nay em đã học với dì Mai, đặc biệt để chiêu đãi chú nhỏ. / dễ thương”
Chồng của Niên Niên: “Ừ, học được nấu canh chưa?”
Tống Hi Niên: “……”
Người này coi mình là nhà hàng hay sao mà còn gọi món thế này?
“Biết rồi. / dễ thương”
Chồng của Niên Niên: “Ừ, tối mai gặp.”
“Ừ ừ, đợi chú! / ôm”
Tống Hi Niên nhìn lại tin nhắn giữa hai người, thật giống như cặp vợ chồng lâu năm đang trò chuyện hàng ngày.
Nói chắc nịch như vậy, mai làm sao tránh được bữa cơm này đây.
May mắn là Tống Hi Niên đã học được vài món ngon từ bà ngoại, đặc biệt là những món canh bổ dưỡng mà cậu từng nấu cho bà khi bà bị bệnh.
Hôm Tạ Cảnh Thần về nhà.
Tống Hi Niên dậy rất sớm, tự mình đi siêu thị mua nguyên liệu cho bữa tối, bắt đầu chuẩn bị từ buổi sáng. Đặc biệt là món canh, nếu muốn thơm ngon thì chỉ riêng thời gian hầm cũng cần ít nhất hơn hai tiếng.
Đúng 7h tối, cậu tắt bếp, vừa vặn nghe tiếng mở cửa.
“Chú nhỏ về rồi.” Tống Hi Niên tháo tạp dề, nhiệt tình bước tới giúp Tạ Cảnh Thần xách hành lý.
Dù Tạ Cảnh Thần rất giỏi che giấu, Tống Hi Niên vẫn nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt anh, trạng thái giống như sau khi kết thúc một chuyến bay dài.
Nghe lời chào đón nhiệt tình của Tống Hi Niên, Tạ Cảnh Thần không tỏ vẻ gì, nhưng trong ánh mắt anh có chút dịu dàng.
“Có thể ăn cơm rồi.”
Tạ Cảnh Thần tháo cà vạt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tống Hi Niên vài giây, rồi quay lưng bước vào phòng tắm.
Vài phút sau, khi đến phòng ăn, Tạ Cảnh Thần đứng sững lại trước khung cảnh trước mặt.
Trên chiếc bàn màu sẫm bày đầy những món ăn phong phú, ngọn đèn chùm phía trên đã được tắt, nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh nến lung linh trong không gian.
Ánh mắt Tạ Cảnh Thần dõi theo hướng ngọn nến lay động, rồi dừng lại trên khuôn mặt ửng đỏ của Tống Hi Niên.
“Có phải quá màu mè rồi không?” Chàng trai vừa tròn mười tám tuổi, vẫn còn nét ngây thơ của tuổi trẻ, lời nói ẩn chứa chút ngại ngùng. “Hôm nay em thấy nến đang giảm giá ở siêu thị, nên mua hai bộ về.”
“Dù sao cũng là lần đầu tiên nấu cho chú nhỏ ăn, nên em muốn tạo chút không khí.” Thấy biểu cảm của Tạ Cảnh Thần khó đoán, Tống Hi Niên cười gượng hai cái, “Nhưng có vẻ hơi quá đà?”
“Em tự đi siêu thị à?” Trọng tâm câu hỏi của Tạ Cảnh Thần luôn nằm ở chỗ khác.
“Dạ.” Tống Hi Niên đặt bát canh xuống cạnh Tạ Cảnh Thần.
“Sao không bảo dì Mai đi?”
“Nguyên liệu hầm canh nhiều lắm, em sợ nói không rõ, nên tự mình đi cho chắc.” Tống Hi Niên tự múc cho mình một bát canh. “Với lại, siêu thị ở ngay đầu ngõ, đi một chuyến cũng không phiền gì.”
Tạ Cảnh Thần kéo ghế ngồi đối diện với Tống Hi Niên. Bên cạnh anh là bát canh gà hầm bong bóng cá, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, “Niên Niên, em đã thay đổi rất nhiều.”
Vừa trở về, Tống Hi Niên còn băn khoăn liệu mình có nên giữ nguyên tính cách của thiếu gia giả không. Cho đến khi cậu nhận ra, bất kể cậu làm gì, những người xung quanh đều không hề nghi ngờ. Vậy tại sao phải ép mình sống khác đi?
“Em đâu còn là thiếu gia nữa, tất nhiên phải ngoan một chút, như vậy chú nhỏ mới thích chứ.” Tống Hi Niên chống cằm nhìn anh, “Phải không?”
Hiển nhiên câu hỏi này sẽ không được trả lời, Tống Hi Niên không bận tâm, cậu đưa thìa cho Tạ Cảnh Thần, “Nếm thử canh đi, rất bổ dưỡng đó.”
Ngày tổ chức lễ cưới trùng với thời điểm ký kết một dự án hợp tác, Tạ Cảnh Thần phải thức mấy đêm liền, bay nửa vòng trái đất mới kịp hoàn thành công việc trước ngày cưới.
Khối lượng công việc lớn khiến dạ dày anh khó chịu, cả ngày nay anh chưa ăn gì.
Tống Hi Niên rất hiểu anh, tối nay các món ăn đều dễ tiêu hóa và không quá nhiều dầu mỡ, thậm chí trong ly thủy tinh còn có một loại trà hoa quả ấm, nhẹ nhàng.
Không phải cà phê, càng không phải rượu vang.
Trong nhà có thêm một thành viên mới, cuộc sống dường như đã có chút thay đổi.
Tạ Cảnh Thần uống một ngụm canh, hương vị đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng.
“Thế nào, ngon không?” Tống Hi Niên chống khuỷu tay lên bàn, hăng hái mong chờ phản hồi của anh.
Tạ Cảnh Thần uống thêm một ngụm, cảm nhận dòng canh ấm áp lan tỏa trong ngực, “Ừ, rất ngon.”
“Nếu chú nhỏ thích, sau này em sẽ thường xuyên nấu cho chú nhỏ.”
Tạ Cảnh Thần không có ý định biến Tống Hi Niên thành người phục vụ, “Không cần, dì Mai…”
Anh nhìn quanh phòng, ngừng lại, “Dì Mai không có ở đây sao?”
Thường thì mỗi lần Tạ Cảnh Thần về nhà, dì Mai sẽ ngay lập tức mở cửa đón anh. Nhưng đến giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng bà đâu.
"Hôm nay em cho dì Mai về rồi." Tống Hi Niên chống cằm lên lòng bàn tay, ngón tay gõ nhẹ lên má, "Chú nhỏ vất vả lắm mới về, em muốn có thế giới hai người với anh."
"Ừ."
Rõ ràng, đối với những lời "trêu ghẹo" của cậu, người gỗ này chẳng có cảm xúc gì, thật uổng cho gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia.
Tống Hi Niên cũng không bận tâm, dù sao cậu cũng chỉ nói chơi cho vui thôi.
Tạ Cảnh Thần không thích nói chuyện khi ăn, nên Tống Hi Niên cũng không quấy rầy. Chỉ khi thấy bát canh của anh sắp hết, cậu mới đứng dậy múc thêm một bát.
Thấy ly trà của Tạ Cảnh Thần cũng đã cạn, cậu thuận miệng hỏi một câu, "Chú nhỏ, muốn uống thêm trà không?"
Tạ Cảnh Thần đưa cái ly rỗng cho cậu.
Trong lòng Tống Hi Niên thầm nhủ, chẳng phải anh nói không thích đồ ngọt sao, tôi thấy anh cũng nghiện rồi đấy. Trà xoài vốn là cậu nấu cho mình, cuối cùng lại bị Tạ Cảnh Thần uống gần hết.
Cậu bưng ly trà đã rót đầy đặt bên cạnh Tạ Cảnh Thần. Khi quay người rời đi, chân cậu bị trượt một cái, chẳng may ngã gọn vào lòng Tạ Cảnh Thần.
Tống Hi Niên thề với trời, lần này tuyệt đối không phải cậu cố ý. Nhưng nghĩ lại những "thành tích" trước đây của mình, cậu chắc chắn Tạ Cảnh Thần sẽ không tin.
Đối phương chắc chắn sẽ nghĩ cậu lại đang rảnh rỗi mà trêu chọc anh. Nhưng vì mục đích riêng của mỗi người, mối quan hệ giữa họ vẫn là sự chân thành giả tạo không hề phai nhạt. Vì vậy, lúc này Tạ Cảnh Thần cũng sẽ không vạch trần cậu.
Một mối quan hệ giả tạo khiến người ta xúc động đến rơi lệ.
Tống Hi Niên vội vàng chống tay lên bàn đứng dậy, nhưng lại bị cánh tay Tạ Cảnh Thần vòng qua eo giữ chặt, không thể rời khỏi đùi anh.
"Cẩn thận một chút." Tạ Cảnh Thần chỉ dùng một tay đã ôm gọn eo cậu, và chẳng có ý định buông ra.
Tư thế ngồi quay lưng lại khiến Tống Hi Niên không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Trong khoảnh khắc đó, sự căng thẳng lạ lùng khiến Tống Hi Niên mất kiểm soát, cậu khẽ cuộn các ngón tay vào lòng bàn tay, "Chú, chú nhỏ..."
"Từ khi nào mà em có nốt ruồi này?" Giọng nói trầm thấp của Tạ Cảnh Thần vang lên từ phía sau, dừng lại ở nốt ruồi trên tai trái của cậu.
Có cảm giác da thịt chạm nhau. Tống Hi Niên liếc nhìn qua khóe mắt, trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, cậu nhìn thấy ngón tay của Tạ Cảnh Thần.
Sách giáo khoa có nói số lượng tế bào thần kinh trên dái tai ít, nên độ nhạy cảm cũng tương đối thấp. Nhưng lúc này, cảm giác mà người đàn ông mang lại như được phóng đại, rồi lan tỏa khắp cơ thể với tốc độ nhanh như chóp.
Cậu không quen cảm giác bị người khác chi phối, cảm giác móng tay đâm vào lòng bàn tay hơi đau, nhưng nó giúp cậu tỉnh táo lại.
"Từ lâu rồi." Tống Hi Niên muốn thoát khỏi tình huống lúng túng này, chỉ có cách tạo ngược lại sự lúng túng cho đối phương. "Chú nhỏ có thích không?"
Tống Hi Niên không có ý trêu chọc, cũng không muốn làm khó Tạ Cảnh Thần, cậu chỉ hy vọng có thể thoát khỏi sự ràng buộc này, để mình cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng không như ý muốn, Tạ Cảnh Thần không hề buông cậu ra, hơi thở nóng bỏng và trầm ấm vang lên sau tai, "Rất thích."
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Hi Niên: Chú nhỏ mau thả tôi ra đi QAQ