Em nghĩ anh sẽ thích sườn xám xẻ tà.
----------
Lưu số điện thoại xong, ánh mắt Tống Hi Niên lại nhìn về phía cửa. Hôm nay, Tạ Cảnh Thần đã đặc biệt đứng ra giúp mình, thậm chí còn mất một đơn hàng. Có phải để thể hiện cảm kích, mình nên đi rửa ít hoa quả, pha cốc cà phê, rồi chân thành nói lời cảm ơn?
Tống Hi Niên đặt điện thoại xuống, dựa vào lan can nhìn lên. Cửa phòng làm việc khép hờ, có thể loáng thoáng nghe tiếng anh đang nói chuyện điện thoại. Tống Hi Niên nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ rồi, đúng là nhà tư bản bận rộn.
Bây giờ mà lên thì có vẻ không thích hợp, Tống Hi Niên đánh trống lảng, xuống lầu lấy ly nước rồi về phòng.
Cậu đặt ly thủy tinh xuống, vừa ngân nga một bài hát vừa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, thong thả lên lầu.
Nhẫn đã có, lịch trình đám cưới cũng sắp xếp xong, ngày cưới cũng chỉ còn hai tuần nữa, xem ra không còn thiếu gì nữa rồi.
Tống Hi Niên lẩm bẩm.
“Không biết lễ cưới có khiêu vũ không nhỉ?”
“Mặc sườn xám xẻ tà, được bế xoay tròn.”
“Xoay xoay xoay, đến mức chóng cả mặt.”
Tống Hi Niên không kìm được, xoay người trong phòng như đang nhảy.
Cậu luôn nhớ rõ, năm cậu năm tuổi cậu bị sốt cao, quậy phá đòi ăn đồ hộp. Lúc đó, gia đình vừa trả tiền thuê nhà vừa lo chữa bệnh cho cậu, không còn lấy một đồng. Bà nội thương cậu không nỡ để cậu thiệt thòi, phải nhờ hàng xóm trông hộ để bà đi nhặt bìa giấy bán lấy tiền.
Hồi nhỏ nhà nghèo đến mức kêu inh ỏi, niềm vui duy nhất với bà là chiếc radio cũ. Tống Hi Niên nhìn thấy tivi ở nhà hàng xóm, mới phát hiện ra thế giới đa sắc màu thế nào.
Dù đã mười mấy năm trôi qua, cậu vẫn nhớ rõ, trên tivi đang phát một lễ cưới hoành tráng thời Dân Quốc.
Nữ chính mặc chiếc sườn xám xẻ tà, được nam chính ôm eo xoay tròn. Cô ấy hào hứng ôm cổ anh mà cười rạng rỡ.
Bất kể là hồi nhỏ hay bây giờ, Tống Hi Niên không ham muốn lễ cưới cũng chẳng ghen tị với sườn xám, nhưng cậu rất ngưỡng mộ nữ chính được bế xoay tròn.
Ngày xưa, cậu gầy yếu nên dễ dàng được bế lên, nhưng bà nội vì làm lụng vất vả nên không thể thẳng lưng, càng không thể bế cậu.
Trong con ngõ cũ, bọn trẻ nhà khác đều có người bế, chỉ riêng Tống Hi Niên là không. Năm tháng làm người ta trưởng thành, nhưng không thể xóa nhòa được những cố chấp thời thơ ấu.
Tống Hi Niên vừa ngâm nga trong đầu, vừa bắt chước tư thế nhảy múa mà xoay vòng tại chỗ, xoay mãi, đến khi cậu choáng váng, vui vẻ ngã xuống giường, bắt đầu cuộn tròn trong chăn.
Cho đến khi cậu nhìn thấy Tạ Cảnh Thần đứng đó, tay cắm trong túi quần, ánh mắt dò xét không đoán được.
Tên này là kẻ thích nhìn trộm à?
Tống Hi Niên lạnh sống lưng, tim co thắt, cậu vội vàng ngồi bật dậy, ném cái gối đi, chỉnh lại quần áo bị nhàu rồi hắng giọng, “Anh, sao anh không gõ cửa.”
“Sao em biết tôi không gõ?” Giọng của Tạ Cảnh Trần bình tĩnh đến mức Tống Hi Niên càng hoảng loạn hơn.
Cậu bị nghẹn họng, nghĩ lại mình lúc hát hò xoay vòng đến mức quên trời quên đất, rất có thể Tạ Cảnh Trần đã gõ cửa mà cậu không nghe thấy.
Tống Hi Niên hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lịch sự hỏi, “Chú nhỏ đến đây tìm em có chuyện gì không?”
“Ngày mai ba giờ chiều, tài xế sẽ đến đón em.”
“Vâng, chú nhỏ.”
Tống Hi Niên ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, “Em có cần chuẩn bị gì không?”
Chắc là lại cùng Tạ Cảnh Thần dự tiệc, giả vờ nũng nịu, tiện thể loại bỏ vài kẻ si tình phiền phức.
Là người kết hôn theo thỏa thuận, Tống Hi Niên rất rõ nhiệm vụ của mình.
“Chọn lễ phục.”
Tống Hi Niên ngẩn ra, nhưng nhanh chóng gật đầu chấp nhận.
Tạ Cảnh Thần đặt tay lên nắm cửa, “Cần tôi đóng cửa hộ không?”
“Làm phiền chú nhỏ.”
Tống Hi Niên cố nặn ra nụ cười, nhìn vẻ mặt như cười như không của Tạ Cảnh Thần, cậu thực sự hối hận. Nếu kịp thời đóng cửa, chắc đã không mất mặt đến vậy.
Tiếng bước chân của anh dần xa khỏi cánh cửa, bờ vai căng thẳng của Tống Hi Niên cuối cùng cũng thả lỏng. Cậu lật người, chui đầu vào chăn, mặt và tai nóng bừng không kìm nổi.
Anh ấy đến từ khi nào, có nghe được mấy lời linh tinh mình nói không?
Tính cách ngoan ngoãn dễ thương mà cậu dày công xây dựng thế là tiêu tùng. Liệu Tạ Cảnh Thần có nghi ngờ cậu bị tâm thần phân liệt hay rối loạn thần kinh không?
Tống Hi Niên sợ mình sẽ nghe thấy tiếng xe cấp cứu. Tạ Cảnh Thần sẽ bắt cậu đến bệnh viện tâm thần kiểm tra toàn diện.
Thật xấu hổ mà.
—----
Ba giờ chiều hôm sau, Tống Hi Niên đúng giờ đến một cửa hàng đặt may lễ phục cao cấp. Không ngoài dự đoán, Tạ Cảnh Thần không có ở đó.
Cuộc hôn nhân này chỉ là thỏa thuận, đối phương không cần thiết phải đích thân lo mấy chuyện vặt vãnh thế này.
Không có Tạ Cảnh Thần ở bên khiến Tống Hi Niên cảm thấy thoải mái hơn, cậu vui vẻ lựa chọn trang phục.
Cậu và Tạ Cảnh Thần khác biệt rõ rệt về hình thể lẫn phong cách. Người kia trưởng thành và chững chạc, còn cậu thì trẻ trung. Để tỏ lòng tôn trọng, Tống Hi Niên quyết định chọn trang phục dựa trên hình mẫu của Tạ Cảnh Thần.
Ánh mắt của Tống Hi Niên dừng lại ở một bộ vest trắng tinh. Màu sáng mang lại cảm giác nhẹ nhàng nhưng cũng có thể làm mất đi sự trang nghiêm, màu sắc sạch sẽ phù hợp với hình ảnh đám cưới thiêng liêng trong lòng cậu.
“Thưa anh, anh có con mắt thật tinh tường.” Nhân viên cầm lấy bộ vest, “Đây là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế. Từng đường kim mũi chỉ trên bộ vest đều do ông tự tay làm, một khi bán ra, tất cả các mẫu thử khác sẽ bị thu hồi.”
Nhân viên nói một tràng dài, nhưng Tống Hi Niên chỉ nghĩ có tiền thật tốt, muốn mua gì cũng được.
Nhân viên đưa bộ vest cho Tống Hi Niên, “Anh thay thử đi, có gì cần thì gọi tôi.”
Tống Hi Niên cầm bộ vest đi vào phòng thay đồ, thay quần áo xong. Cậu thấy gương trong phòng không đủ lớn, liền treo cà vạt lên cổ rồi bước ra ngoài, nhìn vào gương toàn thân bên ngoài, hỏi: “Thế nào?”
“Không tệ.”
Không phải giọng nữ như dự đoán, mà là một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía sau Tống Hi Niên.
Tống Hi Niên sững người trong giây lát, nhìn qua tấm kính khiến cậu hơi mất tập trung, cho đến khi cậu quay người lại, chạm vào ánh mắt của Tạ Cảnh Thần.
“Chú nhỏ, sao anh lại tới đây?”
Ở phía sau, cách cậu vài mét, Tạ Cảnh Thần ngồi trên ghế sofa, đặt tách cà phê xuống, chỉnh lại khuy áo vest rồi từ từ tiến đến gần cậu.
“Tôi kết hôn.” Tạ Cảnh Thần nhẹ nhàng đẩy cổ tay Tống Hi Niên ra, tự tay giúp cậu chỉnh lại cà vạt, “Tôi không nên đến sao?”
Tạ Cảnh Thần chăm chú chỉnh cà vạt cho Tống Hi Niên, nhưng Tống Hi Niên lại bị cuốn vào đôi mắt của Tạ Cảnh Thần.
Nhìn vài giây, cậu mới nhận ra hành động này là bất lịch sự, vội vàng tránh ánh mắt anh, ho nhẹ: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn đôi tay quý giá của chú nhỏ, đã giúp em thắt cà vạt.”
Tạ Cảnh Thần không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không trả lời lời cảm ơn của Tống Hi Niên, mà xoay người cậu một góc 180 độ, để cậu đứng trước gương một lần nữa.
Tống Hi Niên nhìn vào gương, “Cà vạt do đôi tay ký hợp đồng hàng tỷ thắt, quả là khác biệt, sang trọng và quý phái.”
“Lời nịnh hót này của em, đến bao giờ mới dừng lại?” Rõ ràng, Tạ Cảnh Thần ngày càng không tin vào những lời đó, đàn ông thông minh đúng là phiền phức.
“Em nói thật đấy, xuất phát từ lòng chân thành.”
Trong lúc Tống Hi Niên nói, Tạ Cảnh Thần đã lấy bộ vest khác, đứng ngay trước mặt cậu, bắt đầu cởi khuy áo.
Tống Hi Niên theo phản xạ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt. Cậu chợt nhận ra, có Tạ Cảnh Thần ở đây, chắc không ai dám mạo muội mở cửa bước vào.
Nhưng dù bên ngoài không có ai, cậu vẫn ở đây mà, Tạ Cảnh Thần có thể thản nhiên, nhưng cậu thì không.
Từ nhỏ, Tống Hi Niên đã biết rõ xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình, không ai có thể kháng cự được sự hấp dẫn của cái đẹp.
Ít nhất trong mắt cậu, Tạ Cảnh Thần thực sự rất đẹp trai.
Khi đối phương thản nhiên cởϊ áσ sơ mi, để lộ ngực, Tống Hi Niên xấu hổ quay đầu sang hướng khác, giả vờ như không quan tâm và bắt đầu nghịch điện thoại.
Nhưng điện thoại chẳng thể làm cậu phân tâm được, mọi tế bào trong cơ thể cậu đều đang đấu tranh dữ dội.
Nghĩ một lúc, Tống Hi Niên nhận ra điều này không đúng. Nếu Tạ Cảnh Thần đã không ngại bị người khác nhìn, sao mình lại phải lo lắng? Tại sao lại đột nhiên sợ sệt? Dù sao nhìn cũng không mất tiền, không nhìn thì phí quá.
Tống Hi Niên cất điện thoại, quay đầu lại, Tạ Cảnh Thần đã mặc xong áo sơ mi và đang cài khuy.
Cảm giác như đã bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tỷ.
Với tâm thế không ăn được thịt cũng phải uống miếng nước, Tống Hi Niên nhiệt tình tiến đến bên cạnh Tạ Cảnh Thần, “Chú nhỏ, để em giúp anh.”
Tạ Cảnh Thần không từ chối, thả hai tay xuống hai bên.
Cài hai cúc áo không để lộ nhiều da, nhưng ngón tay Tống Hi Niên lướt nhẹ trên ngực đối phương, tai cậu bỗng đỏ bừng nóng rát.
Cảm giác thật tuyệt, chắc chắn anh tập luyện không ít. Lo sợ bị phát hiện, Tống Hi Niên không dám tiếp tục. Cậu lén liếc qua mặt Tạ Cảnh Thần, thấy đối phương không biểu lộ gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục mỉm cười, “Chú nhỏ đẹp trai thế này, ai mà không thích anh cơ chứ!”
Tạ Cảnh Thần hơi nghiêng đầu, khóe miệng như ẩn như hiện, “Ai này, cũng bao gồm cả em sao?”
Tống Hi Niên không hiểu từ khi nào, Tạ Cảnh Thần thỉnh thoảng lại bắt đầu đáp lại lời cậu, rõ ràng trước đây, anh là một chiếc tủ lạnh vạn năm không thèm để ý đến cậu.
Thà anh làm tủ lạnh còn hơn.
“Tất nhiên em cũng thích rồi.” Vừa dứt câu, Tống Hi Niên lập tức bổ sung, “Nhưng chú nhỏ yên tâm, em có tinh thần chuyên nghiệp, em chỉ kính trọng anh, tuyệt đối không có chút tư tình nào.”
“Đã nhận tiền của anh, em nhất định sẽ làm việc tốt.”
Không ai muốn đối tượng kết hôn theo hợp đồng dây dưa với mình sau khi hợp đồng kết thúc.
Tạ Cảnh Thần lại càng không.
“Tinh thần chuyên nghiệp của em, cũng bao gồm việc ngang nhiên chạm vào ngực đối tượng kết hôn theo hợp đồng sao?”
Bên trong Tống Hi Niên bão tố đã nổi lên ầm ầm, nhưng bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cậu nhận lại cà vạt từ tay Tạ Cảnh Thần, “Trong hợp đồng đâu có ghi là không được chạm, chú nhỏ sao lại tính toán chi li thế.”
Từ hôm qua, sau khi bị Tạ Cảnh Thần nghe thấy đoạn ghi âm và bị phát hiện chuyện xấu trước khi đi ngủ, Tống Hi Niên bắt đầu có trạng thái không muốn “diễn” khi ở bên Tạ Cảnh Thần, thậm chí có thái độ buông xuôi.
Chẳng phải chỉ là chuyện mặt dày hơn thôi sao?
Được thôi, tôi chịu thua.
Nhưng thật bất ngờ, Tạ Cảnh Thần không đáp lại nữa, rõ ràng có ý định tha cho cậu.
Tống Hy Niên là người thông minh, thấy đối phương cho mình một lối thoát, cậu nhanh chóng chuyển đề tài, “Chú nhỏ thích bộ này chứ? Em thấy rất hợp với chú.”
“Có vẻ không hợp với em.”
“Tại sao?” Tống Hi Niên không hiểu, rõ ràng vài phút trước Tạ Cảnh Thần còn khẳng định mà, “Em rất thích mà.”
“Tôi nghĩ, em sẽ thích chiếc sườn xám xẻ tà hơn.”
—--------------
Lời tác giả:
Tống Hi Niên: Rốt cuộc chú ấy đã nghe bao nhiêu rồi TAT
Lại đến mùa vẽ bánh lớn hàng năm rồi, các bảo bối thích sườn xám xẻ tà không?