Chương 1: Xuyên sách

Cậu không chạy nữa.

----------

"Thiếu gia, cậu có gì phân phó?" Người giúp việc cúi chào, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, khẽ ngước mắt nhìn bóng dáng trước gương với vẻ sợ hãi.

Đứng cách cô ấy hai mét là một chàng trai trẻ mặc bộ vest sáng màu được cắt may tinh xảo. Làn da trắng nõn nổi bật dưới ánh đèn, ngũ quan tươi sáng như ánh nắng, dái tai trái có nốt ruồi son lại càng làm tăng thêm sự hấp dẫn.

Người giúp việc không nhớ từ khi nào thiếu gia hung hăng của nhà này dường như đã thay đổi. Bỏ qua ngoại hình tinh tế, ngay cả tính cách và khí chất của cậu cũng trở nên khác lạ.

"Còn bao lâu nữa thì xuất phát?" Giọng của thiếu gia trong trẻo và thanh thản, không còn ầm ĩ như trước.

"Khoảng nửa tiếng nữa ạ."

“Được, làm phiền ngài rồi."

Nghe thấy từ "ngài", người giúp việc giật mình, cô cúi chào một cách kính cẩn rồi lui ra ngoài, "Thiếu gia cứ bận đi ạ, nếu cần gì xin cứ gọi tôi."

Khi cánh cửa phòng cuối cùng cũng đóng lại, Tống Hi Niên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay lại nhìn thẳng vào gương, may mắn thay khuôn mặt và cơ thể này vẫn còn nguyên vẹn.

Khoảng một giờ trước, Tống Hi Niên, người lẽ ra đã bị nghiền nát dưới bánh xe tải, bất ngờ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ điển mang tên “Nhớ em”.

Cậu đang sống trong phần ngoại truyện của cuốn tiểu thuyết này, đóng vai một thiếu gia giả bị cha mẹ nuôi nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà, bị tra tấn dã man và cuối cùng chết trong điên loạn.

Câu chuyện bi thảm bắt đầu từ tối nay, tại bữa tiệc sinh nhật của chú nhỏ Tạ Cảnh Thần. Trong lúc các vị khách đang nâng ly chúc mừng, thiếu gia thật đột nhiên xuất hiện và vạch trần thân phận giả của Tống Hi Niên. Cha nuôi, ông Tạ, sẽ ngay lập tức ra lệnh cho vệ sĩ đánh cậu trước mặt mọi người và không do dự đuổi cậu ra khỏi nhà. Rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng, Tống Hi Niên không may bị ngã cầu thang và bị gãy một chân.

Cuộc đời đau khổ, kết cục bi thảm.

Tống Hi Niên thở dài, chuyện đã đến nước này, cậu cần giải khát trước đã.

Cậu bình thản ngồi xuống ghế da thật, cầm cốc nước ép xoài tươi trên bàn lên, uống cạn trong một hơi.

Ngon quá.

Bây giờ phải làm gì tiếp đây?

Có nên bỏ trốn trước không?

Tống Hi Niên đứng dậy từ ghế sô pha, nằm lăn lộn trên chiếc giường đôi êm ái. Mặc dù có thể dễ dàng chạy thoát qua cửa, nhưng cậu sẽ phải trốn khỏi hàng chục vệ sĩ, thật là mệt mỏi.

Hơn nữa, bụng đang đói cồn cào, chẳng muốn chạy chút nào.

Thôi, cứ ăn một bữa thỏa thuê ở tiệc sinh nhật đã, ăn no rồi tính sau.

"Thiếu gia, lão gia phu nhân gọi cậu xuống lầu." Người giúp việc gõ cửa phòng.

"Ừm, cô vào đi."

Người giúp việc mở cửa, cúi rạp người, dè dặt hỏi: "Thiếu gia, cậu có gì căn dặn không?"

Ánh mắt của Tống Hi Niên dừng lại trên vết đỏ trên tay và mặt của người giúp việc. Những vết thương này còn mới, nếu không nhầm, đây là kết quả của những trận đánh mà thiếu gia giả đã gây ra trước khi Tống Hi Niên xuyên vào.

Cậu không khỏi nghĩ đến bà nội đã qua đời của mình.

Tống Hi Niên vốn là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, được bà nội nuôi nấng từ năm ba tuổi. Bà đã chăm sóc cậu như cháu ruột của mình.

Bà nội trước đây cũng từng làm giúp việc cho một gia đình giàu có, nên nhìn người giúp việc trước mặt, cậu không khỏi cảm thấy thương cảm.

Tống Hi Niên mở ngăn kéo dưới cùng, theo sách thì thiếu gia giả hay giấu tiền riêng ở đây.

Nhưng mà...

Ở đây chỉ có vài nghìn, còn không bằng hai tháng cậu đi làm thêm trước kia.

Cậu thiếu gia này thật thảm hại.

Tống Hi Niên lấy hết tiền và đưa cho người giúp việc, "Cô lấy tiền này mua thuốc đi."

Người giúp việc hoảng sợ, cô lập tức cúi đầu cầu xin: "Thiếu gia, thiếu gia tôi sai rồi, tôi không dám nữa. Xin thiếu gia thương xót đừng đuổi tôi đi."

Sao chỉ cho tiền thôi mà cũng có thể làm người ta sợ đến như vậy. Tống Hi Niên an ủi nói: "Đừng lo lắng, đây chỉ là tiền thuốc men thôi."

Người giúp việc nghe vậy liền “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, "Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia."

Tống Hi Niên vội vàng đỡ cô bảo mẫu dậy, "Đây là những gì cô nên có."

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Thiếu gia, lão gia và phu nhân đang đợi dưới lầu."

"Được, biết rồi." Tống Hi Niên xoa xoa bụng, rốt cuộc cũng sắp được ăn rồi.

Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, đi dọc cầu thang xoắn ốc xuống dưới, qua đại sảnh xa hoa của biệt thự, Tạ lão gia, Tạ phu nhân đang đợi cậu ở cửa.

"Ai u, để mẹ xem bảo bối nhà mình hôm nay thế nào, trông đẹp trai quá." Bà Tạ cưng chiều Tống Hi Niên hết mực, sự ngang ngược kiêu căng của cậu cũng bắt nguồn từ sự nuông chiều vô lý này.

Dù sao thì bây giờ cậu vẫn là thiếu gia, vai diễn phải được hoàn thành.

"Mẹ, người mới là người đẹp như tiên." Tống Hi Niên thân thiết ôm lấy Tạ phu nhân, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy dài màu champagne của bà, "Chỉ có mẹ mới xứng với màu sắc cao quý này, tối nay các quý bà khác chắc lại phải bắt chước mẹ mà mua váy thôi."

Bà Tạ cười hớn hở, vui vẻ véo má Tống Hi Niên, "Ai u, bảo bối của mẹ, mau để mẹ hôn cái nào."

Nhìn đôi môi đỏ chót của bà đang tiến lại gần, Tống Hi Niên toát mồ hôi lạnh.

Theo như trong sách viết, cậu và thiếu gia giả cùng tuổi, dù gì cũng đã 18. Đã lớn rồi vậy mà vẫn chơi trò hôn mẹ?

Tống Hi Niên vội vàng đẩy nhẹ vai bà, cậu không muốn nụ hôn đầu tiên sau 18 năm lại dành cho người mẹ này.

"Mẹ, son môi của mẹ đẹp thế này, đừng để con làm lem." Tống Hi Niên khoác tay bà, thân mật nói, "Tối về, con và mẹ sẽ hôn nhau thật đã luôn."

Tối về, mẹ cứ hôn thằng con trai ruột của mẹ đi.

Bà Tạ thu môi lại, yêu thương cưng nựng mũi của Tống Hi Niên, "Đúng là thằng nhóc lanh lợi, chỉ có con là khôn ngoan thôi."

"Hai người nói xong chưa, mau lên xe."

Tạ lão gia từ trước đến nay không ưa đứa con vụng về này, cảm thấy nó không thừa hưởng được gen tốt của mình, nên không ít lần chế giễu.

Khi biết thiếu gia giả không phải con ruột của mình, Tạ lão gia đã không chút do dự mà đá cậu ra khỏi nhà.

Tống Hi Niên bước tới khoác tay Tạ lão gia, "Ba, ba thấy bộ đồ này thế nào? Mẹ chọn đấy."

"Cuối cùng cũng ra dáng người." Tạ lão gia gật đầu, trước đây thấy con trai lúc nào cũng chướng mắt, nhưng không biết vì sao hôm nay trông cậu lại tuấn tú hẳn ra.

"Tất nhiên rồi, con là con của ai chứ?" Tống Hi Niên ngọt ngào đáp, "Ba đẹp trai thế này, con làm sao mà kém được."

Tạ lão gia hiếm khi tươi cười, vỗ vỗ lưng anh, "Thằng nhóc, miệng mồm dẻo như thế, càng ngày càng giống ba hồi trẻ."

"Con còn phải học hỏi ba nhiều, may ra mới lấy được người phụ nữ hiền thục và xinh đẹp như mẹ." Tống Hi Niên thở dài, "Nhưng tiêu chuẩn cao quá, con áp lực lắm."

"Ai u, bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ để con lấy vợ sớm đâu."

"Vậy con sẽ ở với mẹ suốt đời." May mà Tống Hi Niên có tâm lý vững vàng, nếu không thì đã nổi da gà khắp người rồi, "Con muốn mãi mãi ở bên ba mẹ không bao giờ rời xa."

"Thằng nhóc, đừng có nói nhảm nữa." Tạ lão gia không ngừng cười, "Mau lên xe."

"Dạ, thưa ba."

"Bảo bối, mau ngồi gần mẹ đi." Tạ phu nhân ngồi ở ghế sau vẫy tay.

"Ba mẹ ngồi với nhau đi." Tống Hi Niên tự giác ngồi ghế trước, "Con không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu, người đẹp thế này chắc chắn phải ngồi cạnh chồng đẹp trai nhất."

"Thằng nhóc, miệng ngọt như bôi mật vậy."

Chiếc xe rời khỏi biệt thự, Tạ lão gia ngồi sau lên tiếng, "Aston Martin và Ferrari, con thích chiếc nào hơn?"

Nhận ra ông đang nói với mình, Tống Hi Niên quay lại, "Ba muốn đổi xe mới sao?"

Tống Hi Niên dù chưa từng lái xe hay đủ tiền mua, nhưng cũng biết chút ít về những thương hiệu này, đây đều là dòng xe yêu thích của những phú nhị đại, không phù hợp với Tạ lão gia.

"Trước đây không phải con muốn đổi xe à? Chọn một chiếc đi, hai ngày nữa ba bảo người đem xe về."

Tống Hi Niên: "?"

Nhà giàu đều khen thưởng qua loa vậy sao? Mỗi chiếc xe ít nhất cũng giá hàng triệu. Nhưng tối nay cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, liệu có thể mang xe theo không? Hoặc đổi thành tiền mặt cũng được.

"Ông xã, nếu con thích thì mua cả hai chiếc cho nó đi." Tạ phu nhân bên cạnh còn cổ vũ thêm, "Tương lai tiền của chúng ta không phải đều là của nó sao."

Tạ lão gia vuốt râu cười, "Bà xem tôi lẩm cẩm rồi này, được, cả hai chiếc, đều là của con chúng ta."

"Ba còn trẻ lắm, ba mà nói vậy con sẽ buồn đấy." Tống Hi Niên ngoài miệng nói lời ngọt ngào, nhưng trong đầu lại nghĩ cách biến hai chiếc xe thành tiền.

Tạ lão gia nghe vậy thì rạng rỡ hẳn, "Được, ba còn trẻ, ba phải đợi đến khi con cưới vợ sinh con."

Thiếu gia giả đã làm cho ông bố giả vui, nhưng Tống Hi Niên không thấy vui chút nào. Sau khi suy nghĩ đắn đo, cậu rút ra kết luận là không thể mang xe theo được, có khi còn phải để lại cho thiếu gia thật.

Con người thật lắm thay đổi, bây giờ còn gọi cậu là bảo bối, nhưng rồi sẽ đánh cậu tơi tả và đuổi ra khỏi nhà.

"Tối nay là sinh nhật của chú út con, nhớ nói chuyện ngọt chút, tìm cách lấy lòng chú ấy." Tạ lão gia nói, "Chú út con không kết hôn, cũng không có con, sau này tiền của chú ấy sẽ là của con."

Tạ lão gia kiếm tiền giỏi thế nào không rõ, nhưng mưu tính thì đúng là cao tay!

Thiếu gia giả có một người chú út tên Tạ Cảnh Thần. Trước đêm sinh nhật 30 tuổi, không may gặp tai nạn và qua đời. Toàn bộ tài sản sau đó được gia đình thiếu gia thật thừa kế.

Nhưng cậu là thiếu gia giả, cuối cùng chẳng còn gì, lại còn bị gia đình thiếu gia thật hành hạ đến chết.

Trong sách nói, chú út là người u ám lạnh lùng, không gần gũi, thiếu gia giả luôn rất sợ hắn ta. Hai người cũng chẳng có mấy lần tiếp xúc. Nhưng không ai biết rằng, chú út Tạ Cảnh Thần thực chất mắc chứng luyến đồng, chỉ thích những cậu bé chưa trưởng thành.

Loại người biếи ŧɦái như vậy, tất nhiên phải tránh xa.

"Dạ, ba." Tống Hi Niên vẫn tươi cười, "Con sẽ cố gắng lấy lòng chú út."

Ngốc mới đi lấy lòng hắn ta, ai thèm chơi với tên biếи ŧɦái đó chứ, ăn uống no đủ rồi chạy thôi, đừng hòng ai cản được tôi.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa một khách sạn cao cấp.

Cửa xe mở ra, Tống Hi Niên và cha mẹ lần lượt bước xuống.

Trong sách có đề cập, sau khi trưởng thành, chú nhỏ Tạ Cảnh Trần rời khỏi gia đình họ Tạ, từ hai bàn tay trắng mà sau mười năm đã trở thành người giàu nhất, tài sản của hắn đã vượt xa ông Tạ đang ngày càng xuống dốc.

Tống Hi Niên tránh khỏi bố mẹ đang nịnh bợ mọi người, cậu trực tiếp đến khu vực ăn uống. Nhìn đống bánh ngọt đầy ắp trên bàn, cậu đã cảm nhận được niềm vui của cuộc đời.

Cậu chọn một miếng bánh vị xoài yêu thích nhất, hương xoài ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, hôm nay đúng là không uổng phí.

Từ nhỏ cậu đã thích ăn xoài, nhưng gia cảnh nghèo khó, phải dành tiền chữa bệnh cho bà và tiết kiệm tiền đi học, cả năm cũng chẳng có cơ hội ăn được vài lần.

Một miếng bánh chưa đủ, Tống Hi Niên lại lấy thêm một miếng nữa.

Nhưng khi đang ăn, Tống Hi Niên nhận thấy bầu không khí xung quanh có vẻ không ổn. Trước mặt có một ông chú đang nhìn cậu với ánh mắt háo sắc, ở phía trước bên trái, hai cô dì đang che miệng vừa nhìn cậu vừa cười trộm, còn phía trước bên phải, một chị gái đang cố gắng vẫy tay với cậu.

Cậu chỉ muốn yên tĩnh ăn một miếng bánh, sao lại khó đến thế?

Không quan tâm nữa, trước mắt cứ trốn đi đã. Tống Hi Niên nắm vội một nắm kẹo, đi dọc theo hành lang, cậu tìm được một chiếc sofa ngồi xuống.

Còn hơn hai mươi phút nữa buổi tiệc mới bắt đầu, hầu hết khách khứa đều đang ở sảnh trước, phía sau sảnh vắng tanh không một bóng người.

Một giọng nam từ phía bên kia vách tường vọng lại, dường như đang nói chuyện điện thoại.

"Thằng cháu của Tạ Cảnh Trần giống như một con hồ ly tinh, chẳng biết định quyến rũ ai."

"Tối nay bị cậu ta giành hết nổi bật, thật xui xẻo!"

"Khách khứa đều đang bàn tán về cậu ta."

"Còn giả bộ ăn bánh, ghê tởm thật."

"Sao cậu ta không chết đi cho rồi!"

Tống Hi Niên dựa vào mép sofa, nghe hết tất cả, tò mò, cậu thò người ra nhìn qua bên kia tường, tầm nhìn bị cản trở, chỉ thấy được nửa thân hình trong bộ vest màu hồng đậm.

Tống Hi Niên không nhớ rõ mặt những nhân vật trong sách, nhưng lại ấn tượng mạnh với bộ vest hồng đậm này.

Người đàn ông này vốn cũng là công tử nhà giàu trong giới thượng lưu, nhưng vì công việc kinh doanh của gia đình ngày càng sa sút, anh ta quyết định bước vào giới giải trí, nhưng một năm trôi qua mà không nổi tiếng được, giờ chỉ dựa vào livestream để kiếm tiền từ những món quà ủng hộ.

Trong sách có viết anh ta luôn mơ ước gả cho chú nhỏ của Tạ gia, hy vọng có thể thay đổi cuộc đời.

Tống Hi Niên nhớ anh ta vì khi thân phận thiếu gia giả bị lộ, anh ta không chỉ cười nhạo mà còn cố ý đá chân khiến thiếu gia giả ngã lăn từ cầu thang xuống, cuối cùng vì không được điều trị đúng cách mà bị què.

Tống Hi Niên chống cằm, hôm nay nhờ anh chửi tôi mà tôi mới nhớ ra chuyện này.

Cuộc trò chuyện bên kia đã kết thúc, theo sau đó là tiếng bước chân, người đàn ông trong bộ vest hồng đậm xuất hiện trước mắt Tống Hi Niên.

Cậu suýt nữa đã không giữ được bình tĩnh.

Không được cười, bà từng nói phải biết cư xử lễ phép.

Giờ cậu đã hiểu tại sao người này không nổi tiếng được trong giới giải trí rồi, ăn mặc như một con khổng tước hồng là định làm gì?

Hai người đối mặt, rõ ràng người vừa nói xấu cảm thấy hoảng loạn hơn.

Khổng tước hồng dùng tay đầy nhẫn của mình vuốt lại mái tóc màu xanh lục nhạt, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, “Cậu, cậu làm gì ở đây?”

“Không được nghỉ ngơi à?” Tống Hi Niên vô tội, ngây thơ đáp lại, “Anh ơi, sao trông anh căng thẳng thế?”

“Cậu, cậu nghe hết rồi à?” Khổng tước hồng tránh ánh mắt của Tống Hi Niên, ngón tay liên tục xoay chiếc nhẫn bạch kim to đùng.

"Nghe gì cơ?" Tống Hi Niên rút một viên kẹo trong túi ra bỏ vào miệng, "Tôi không nhớ rõ lắm, chẳng lẽ là khổng tước?"

Người kia nắm tay lại rồi thả ra, lỗ mũi hơi phập phồng, rõ ràng là bị sốc.

"Ồ không phải, anh ơi với bộ đồ này thì anh là khổng tước hồng đúng không?" Tống Hi Niên nghiêng đầu hỏi, "Anh mặc như vậy, định đi quyến rũ chú nhỏ của tôi à?"

Tống Hi Niên nhìn từ trên xuống dưới một lượt, tỏ vẻ ngạc nhiên quá mức, "Trời ơi, anh không biết màu hồng là màu mà chú nhỏ tôi ghét nhất sao?"

Tống Hi Niên tất nhiên không biết sở thích của chú nhỏ, nhưng việc bịa chuyện đâu thành vấn đề.

"Hơn nữa, chú nhỏ của tôi cũng cực kỳ ghét mùi nước hoa nồng nặc." Tống Hi Niên bịt mũi phẩy phẩy tay, "Anh ơi, anh không tắm rửa thay quần áo rồi quay lại à?"

Mùi nước hoa trên người khổng tước hồng nồng đến mức cách vài mét cũng ngửi thấy.

Khổng tước hồng suýt nữa bị chọc tức, nhưng rồi anh ta cố giữ bình tĩnh, hờ hững liếc mắt nhìn Tống Hi Niên, "Tôi không giống cậu, tôi không quan tâm đến người khác, cũng không có ý định quyến rũ ai."

"Thế nhưng, anh lại đặc biệt chú ý đến tôi." Tống Hi Niên mỉm cười đáp, "Tôi cảm thấy được yêu thương lắm đấy."

Thấy thời gian đã gần tới, Tống Hi Niên muốn nhanh chóng quay lại ăn bánh tiếp, "Nhưng mà... những nghệ sĩ như anh, còn không nổi tiếng bằng các streamer hạng mười tám thì làm gì có tư cách tham dự tiệc sinh nhật của chú nhỏ tôi? Anh vào đây kiểu gì thế?"

Trong sách có nói Tạ Cảnh Trần không thích ồn ào, những buổi tiệc như thế này hắn chỉ mời những người có giá trị hợp tác trong giới thượng lưu, gia cảnh của con công hồng này không đủ tầm để được mời.

"Lén lút chui vào đúng là đáng khinh bỉ!"

"Anh muốn tự rời đi, hay để tôi gọi người tiễn anh ra?" Tống Hi Niên giả vờ nhìn đồng hồ, "Chú nhỏ tôi sắp đến rồi, không đi thì không kịp đâu."

Khổng tước hồng, ngoài mái tóc xanh lục ra, cả gương mặt đỏ bừng vì tức giận, miệng run rẩy cắn răng, "Đồ điên, tôi không có thời gian lãng phí với cậu."

Nói dứt lời, anh ta quay phắt người, bước nhanh rời đi.

Tống Hi Niên chống cằm nhìn khổng tước hồng vội vã chạy trốn, thong thả nói, "Anh ơi, anh đi nhầm hướng rồi, cửa chính ở bên kia kìa."

Bị lời nói giữ lại, khổng tước hồng bất ngờ dừng bước, nhưng lại bị vấp vào bậc thang ở cửa, ngã quỳ xuống đất đầy chật vật.

"Anh à, Tết còn lâu lắm, dập đầu trước không khí thì chẳng xin được tiền lì xì đâu."

Lúc này, khổng tước hồng tức đến nỗi không nói nên lời, chống tay vào khung cửa đứng dậy, rồi lao ra ngoài như điên, những món trang sức kim loại trên người va chạm theo nhịp chạy phát ra âm thanh chói tai.

Khi bóng dáng của khổng tước hồng hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Tống Hi Niên kiểm tra thời gian, rồi quyết định ăn thêm miếng bánh ngọt trước khi chuồn đi.

Tống Hi Niên ung dung trở lại sảnh chính, vừa nhai kẹo mềm vị xoài mà cậu vừa mở thêm một viên bỏ vào miệng.

Tiếng vỗ tay cắt ngang ý định cầm lấy bánh ngọt, Tống Hi Niên biết ngay là chú nhỏ Tạ Cảnh Thần đến rồi.

Chẳng bao lâu nữa, thiếu gia thật của Tạ gia sẽ tới đòi lại thân phận, nếu không chuồn nhanh sẽ không kịp mất.

Đám đông tự động nhường ra một lối đi, Tống Hi Niên tình cờ đứng ở đầu kia của hành lang.

Cậu rũ mi mắt dõi theo hướng hành lang, viên kẹo vị xoài trong miệng dần tan chảy giữa kẽ răng, hòa cùng tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên trên sàn đá cẩm thạch.

Một cơn gió thổi qua theo bước chân, vừa vững chãi vừa dứt khoát.

Cuối hành lang, một người đàn ông dáng vẻ cao ráo, một tay cho vào túi quần tây thẳng tắp, ánh đèn chiếu rõ khuôn mặt hắn ta, hàng lông mày sâu thẳm viết đầy sự lạnh lùng và thờ ơ, nhưng lại khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Ngực Tống Hi Niên như sôi trào, viên kẹo mềm trong miệng cũng chẳng còn vị gì.

Cậu hối hận rồi.

Cậu không chạy nữa.

—----------------

Tác giả nhắn nhủ: Truyện là dạng hài hước ngọt ngào, cưng chiều hết mức, mong mọi người đọc vui vẻ.

"Niên Niên" là một "bé" trà xanh đáng yêu thực thụ, nhưng "sếp" Tạ không có sở thích kỳ quái đâu, chỉ là "cuồng Niên" thôi.