Chương 11: Đừng mang em ấy đi.

Qua một đêm hoang đường, buổi sáng ngày hôm sau đại ác ma tỉnh rượu, nhìn tiểu thiên sứ đang hôn mê bên cạnh, trên người cậu có đủ loại vết đỏ ái muội, hắn tức khắc giật mình. Thôi xong, ngày hôm qua hắn tựa hồ biến về nguyên hình, sau đó lăn lộn bảo bối nhỏ thành cái dạng này. Xốc chăn lên mới thấy tình huống càng tồi tệ, giữa hai chân tiểu thiên sứ đỏ đỏ trắng trắng một mảng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo động tác của đại ác ma chảy ra. Miệng bướm sưng đỏ không khép lại được, thịt bướm đỏ bừng, thảm không nỡ nhìn.

Đại ác ma còn đang suy nghĩ làm thế nào để tiểu thiên sứ tha thứ, trong đình viện bỗng nhiên truyền đến giọng nói xa lạ như tiếng trời.

“Ác ma lớn mật, các ngươi giấu Michael nơi nào?!”

Đại ác ma nháy mắt hóa thành hình người, một thân quý tộc đi đến đình viện. Trên đỉnh một đài phun nước giữa viện, một thiên thần sáu cánh chân trần đứng trên ngọn nước, như thần tiên hạ phàm.

“Michael? Ngươi là gì của em ấy?” Đại ác ma nhếch miệng cười, hắn và tiểu thiên sứ cùng chung chăn gối nhiều ngày, đến bây giờ mới biết tên của cậu.

Đại thiên sứ sáu cánh liếc đại ác ma như liếc đống rác rưởi, khinh miệt nói: “Ta là Thiên Sứ trưởng Icarus, Michael là tiểu thiên sứ do ta tiếp quản, y đã mất tích nửa tháng, báo mộng cho ta đang bị ngươi cầm tù. Asmodeus, ác ma ti tiện dơ bẩn, mau giao y ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

“Ha, Asmodeus, hôm nay tiết trời thật đẹp, nhà ngươi lại đón thêm một đại mỹ nhân.” Quỷ hút máu Nicola không biết từ nơi nào xông ra, gã dựa vào cây táo vỗ tay.

Thiên sứ sáu cánh đẹp đến khó có thể miêu tả, mái tóc vàng kim quăn nhẹ rũ xuống bả vai, là da trắng sứ, tròng mắt cũng một màu vàng đồng, khóe mắt giương lên đầy cao ngạo. Người y khoác lên kiện thánh bào trắng tinh điểm xuyết chỉ vàng, sáu cánh chim mở rộng sau người như thánh thần giáng thế.

“Icarus, thiên thần chữa lành.” Đại ác ma đứng bất động, không hoảng loạn chút nào, “Lần này ngươi đến sợ là phí công, Michael đã thành người của ta, không thể lại cùng ngươi trở về.” Đại ác ma khoe mẽ nói.

“Không đến lượt ngươi quyết định.” Thiên Sứ trưởng tạo ra một đạo sóng xung kích, đại ác ma và quý hút máu thình lình bị đẩy lui mấy mét. Nhân cơ hội này, Thiên Sứ trưởng lắc mình tiến vào trong điện, tìm được tiểu thiên sứ đang hôn mê trong phòng ngủ.

“Đứa trẻ tội nghiệp, Michael bé nhỏ của ta, con đã bị ác ma ti tiện tra tấn đến mức này.” Một quang cầu tích tụ trên tay vị tổng lãnh thiên thần, y di cầu quanh thân thể tiểu thiên sứ. Quang cầu đi đến nơi nào là vết thương nơi đó lành lại. Bàn tay thon dài của Thiên Sứ trưởng đặt trên bụng cậu hồi lâu, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Tiếp theo, Thiên Sứ trưởng cúi xuống hôn lên đôi môi có chút nứt nẻ của tiểu thiên sứ, một đạo ánh sáng theo đó đi vào cơ thể cậu. Tiểu thiên sứ từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Thiên Sứ trưởng, cậu vui mừng khóc nấc lên: “Thiên Sứ trưởng....Cuối cùng ngài cũng đến đón ta về nhà....”

Đại ác ma và quỷ hút máu ngây người đứng ở cửa, trong phòng ngủ bị bao phủ bởi quả cầu ánh sáng, ở giữa quang cầu, đại thiên sứ sáu cánh ôm thiên thần nhỏ bay giữa không trung, hôn môi tiểu thiên sứ, tay trái ôm eo cậu, tay phải ấn bụng nhỏ của cậu.

“Buông em ấy ra! Ở địa bàn của ta còn dám giương oai!” Đại ác ma thấy tiểu thiên sứ bị nam nhân khác ôm hôn, hắn ghen tuông giận dữ, dùng ngọn lửa mạnh mẽ nhất của ác ma muốn thiêu rụi đôi cánh của Thiên Sứ trưởng. Sáu cánh của Thiên Sứ trưởng nháy mắt bị ngọn lửa bao bọc. Y dùng một tay ôm tiểu thiên sứ, hát thánh ca bằng ngôn ngữ thần bí. Vách tường bốn phía bắt đầu sụp đổ, cung điện của đại ác ma hóa thành một đống gạch ngói, Thiên Sứ trưởng tránh thoát thế công kích mãnh liệt của đại ác ma, y ôm tiểu thiên sứ bay lên không trung. Khi bay đến độ cao 20m, y bỗng nhiên bị một nguồn lực bắn ngược trở lại, hai người suýt nữa đã rơi xuống mặt đất, trong không trung vẽ ra một đường cong.

Thiên Sứ trưởng nhìn chiếc vòng ren trên cổ tiểu thiên sứ, y cười lạnh: “Chút tài mọn này cũng tưởng ngăn cản ta?” Y vung tay kéo chiếc vòng xuống, loại bỏ cấm chú này, tiểu thiên sứ liền tự do.

“Miachael!” Dưới tình thế cấp bách đại ác ma hô lớn, hắn nhìn tiểu thiên sứ bé nhỏ trong lòng ngực Thiên Sứ trưởng, người trong tay đối phương, hắn không dám lại tùy tiện công kích, “Icarus, đại thiên sứ, đừng mang em ấy đi.” Đại ác ma cơ hồ cầu xin y.

“A, Asmodeus, thực ra ngươi rất thức thời. Nếu ngươi không muốn ta dẫn y đi thì quỳ xuống cầu xin ta.” Thiên Sứ trưởng hùng hổ dọa người.

Đại ác ma chỉ chần chờ vài giây liền quỳ thật mạnh xuống, cả người hắn to cao như ngón núi nháy mắt đã lùn đi.

“Thiên Sứ trưởng...” Tiểu thiên sứ nhỏ giọng gọi một tiếng, cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, đại ác ma không ai bì nổi nguyện ý vì cậu mà quỳ lạy Thiên Sứ trưởng.

Thiên Sứ trưởng ôm tiểu thiên sứ, y đứng trên trời như hư ảnh, tùy thời sẽ biến mất.

“Icarus đại thiên sứ, cầu ngài....Đừng mang em ấy đi....” Đại ác ma đời này chưa từng cầu xin ai, hiện tại lại thần phục dưới chân Thiên Sứ trưởng, đau khổ cầu xin. Hắn biết ái nhân một khi bị mang đi, hắn sẽ không bao giờ gặp lại được y.

“Michael, con bị đại ác ma cưỡng ép phạm vào tội dâʍ ɭσạи, lại phóng túng du͙© vọиɠ của mình, vốn nên trở về thiên đường chịu phạt. Chỉ là bây giờ trong thân thể con đã mang huyết nhục của đại ác ma, nếu trở về Chúa sẽ lập tức hủy bỏ nó, con nói nên làm sao bây giờ?” Thiên Sứ trưởng hận sắt không thành thép.

Tiểu thiên sứ trợn mắt há mồm, không thể tin vào lời Thiên Sứ trưởng nói, cậu, cậu mang thai con đại ác ma?! Đây là sự kiện chưa từng có trong lịch sử khiến cậu không biết làm sao. Đại ác ma quỳ trên mặt đất cũng đồng dạng kinh ngạc không kém, con của thiên sứ và ác ma, thật sự trước nay chưa từng có.

“Con quyết định giữ lại, chờ sinh xong hài tử con sẽ về thỉnh tội với Chúa, cảm tạ ngài nhân từ, Thiên Sứ trưởng của ta.” Tiểu thiên sứ kiên định nói.