Chương 9

Bạch Tụng Âm và Túc Nhiên một trước một sau đi vào đại sảnh, cũng không bị phát hiện.

Lúc Túc Nhiên đi vào còn đang cầm tờ truyền đơn mới nhặt được, phía trên ghi đầy đủ "chiến tích huy hoàng" mấy năm nay của cậu. Cậu đen mặt tức giận: “Fans nhà người khác đều si mê cuồng nhiệt thần tượng, vì thần tượng có thể đương đầu với khó khắn, còn fans của anh cứ làm sao ấy? Chuyên môn phá đám anh, còn tới tận đây truyền bá lịch sử đen làm anh mất hết mặt mũi!”

Bạch Tụng Âm muốn nói lại thôi, định khuyên cậu rằng fans cũng không mắng sai nhưng lại sợ bị đánh.

Cũng may Túc Nhiên đã tự thay đổi đề tài, cậu nhìn xung quanh không thấy thân ảnh ông có, kỳ quái hỏi: “Ông cố đâu, lạc đường à? Em cũng là ngốc chết đi được, anh nhớ bãi đỗ xe có lối đi nội bộ tới đại sảnh, sao cứ một hai phải đi lối này? Lại còn tách ra hành động…… Từ từ……” Nói tới đây, cậu đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía trợ lý.

Bạch Tụng Âm kích động nghiệm chứng suy đoán của cậu: “Anh ơi, đi nhanh đi! Anh mới ngốc ấy, nếu không phải em thông minh nghĩ ra cách bỏ lại ông cố thì anh thật sự phải rước quỷ về nhà á!”

ĐM ——! Còn có cách này mà!

Túc Nhiên lập tức kích động theo: “Nhanh, nhanh lên, đi mau đi mau, đi cửa sau, nhân lúc ổng không theo kịp thì chạy càng xa càng tốt!”

Hai người vừa lăn vừa bò chuẩn bị trốn chạy, mắt nhìn thoáng qua bên ngoài đại sảnh, vừa lúc nhìn thấy đám fans nhỏ bao vây lấy ông cố quỷ, còn có một cô bé tóc ngắn to gan tay túm ống tay áo của ông có nữa……

Túc Nhiên hỏng mất: “Các cô ấy sao ngay cả quỷ cũng dám cản vậy!”

Bạch Tụng Âm nói lắp: “Anh, làm sao bây giờ, mặc kệ các cô ấy cuốn lấy ông cố còn chúng ta chạy đi? Nhưng nhỡ đâu các cô ấy xảy ra chuyện gì…… Đó là fans nhà mình đó.”

Túc Nhiên kịch liệt đấu tranh tư tưởng một lát mới cắn răng cưỡng ép chính mình khắc phục nỗi sợ ma, đầy mặt bi tráng muốn xả thân vì nghĩa: “Em đi, đi đón ông cố về đây……”

Bạch Tụng Âm nuốt nước miếng, tuy không quá tình nguyện nhưng lương tâm cắn rứt làm cậu ta căng da đầu chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, một giọng nói thanh lãnh chậm rãi truyền đến: “Không cần đón.”

Nhìn thân ảnh cao ráo từng bước tới gần mình, hai người nhất trí run rẩy, Bạch Tụng Âm khóc không ra nước mắt, ý thức được đối phương đã nghe thấy đối thoại của bọn họ, chỉ đành nơm nớp lo sợ tiến lên: “Ông, ông cố……”

Tuy nhiên Túc Vi Thanh chỉ nhướng mày, không có phản ứng gì khác. Thấy thế hai người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạch Tụng Âm nhặt về mạng nhỏ, lập tức như hiến vật quý nói: “Nếu vậy thì ông cố, chúng ta lên lầu đi, nơi này chính là chỗ anh Nhiên ở.”

Nơi này? Túc Vi Thanh nhìn thoáng qua bốn phía, không chút để ý nghĩ, ý là cả tòa lầu này đều là của chắt trai à? Vậy cũng khá rộng rãi.

Loại suy nghĩ này đã bị đánh nát sau ba phút.

Thang máy dừng ở tầng chín, Túc Nhiên mở cửa phòng ra, một căn hai phòng ngủ vừa cũ vừa xập xệ đập vào mắt mọi người. Phòng khách vừa nhỏ vừa hẹp, vạch tường xám xịt, bàn trà tróc sơn và sofa rách nát, vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện rõ hai từ "bần cùng".

Túc Vi Thanh trầm mặc một giây, không nhịn được cảm khái: “Hóa ra thế hệ bây giờ của các ngươi đều thích phòng vừa nhỏ vừa cũ như này sao? Ta quả nhiên đã già rồi, không theo kịp trào lưu thẩm mỹ.”

Túc Nhiên: “……”

Bạch Tụng Âm: “……”

Lời này vậy mà làm người ta không rõ anh đang trào phúng hay đang cảm khái thực lòng..

Túc Nhiên đen mặt cứu vớt tôn nghiêm của mình: “Đây không phải nhà cháu, chỉ là ký túc xá công ty mà thôi!”

“Vậy nhà ngươi ở đâu?”

Bạch Tụng Âm căng da đầu trả lời: “Ông cố, ngài có điều không biết, anh Nhiên vốn dĩ rất có tiền nhưng gần đây ảnh đầu tư kiêm đóng vái chính cho ba bộ phim chiếu mạng, tất cả đều lỗ sạch vốn, lại còn lấy giải Cây Chổi Vàng nữa. Giờ trong tay anh Nhiên không còn tí tiền nào, chỉ có thể ở ký túc xá.”

Túc Nhiên lời lẽ chính đáng sửa lại cho đúng: “Anh đã chọn được một bộ rất tiềm năng, chắc chắn bộ này sau khi chiếu có thế hot!”

Bạch Tụng Âm yếu ớt biện giải: “Nhưng mà anh Nhiên, hiện tại tổng giám đốc và fans anh đều nói rằng thà để anh bị đóng băng giải nghệ ngay bây giờ chứ không muốn thấy anh lại quay phim rác……”

Có vài người còn sống, nhưng mọi người đều hy vọng hắn đã chết.

Túc Vi Thanh cười lạnh, nhìn thằng cháu bất hiếu đang hấp hối giãy giụa: “Cho nên vừa nãy ngươi đáp ứng mua sơn xây lăng mộ cho ta đều là đang có lệ với ta?”

Anh nheo mắt lại, hơi thở nguy hiểm khiến hai người hoảng sợ bỏ chạy tứ tán.

Túc Nhiên muốn chạy nhưng lại bị xách về.

Bạch Tụng Âm chạy đến một góc liền thấy đỉnh lưu kiêu ngạo nhà mình đã bị ấn trên mặt đất không thể động đậy. Trong tay vị ông cố thoạt nhìn còn ít tuổi hơn Túc Nhiên đang cầm một tờ truyền đơn cuộn lại, gõ đầu cậu từng cái một.

“Ông chủ áp bức, fans cưỡng bách, không cho ngươi hoàn thành mộng tưởng đóng phim của mình? Hửm?”

Túc Vi Thanh nhắc lại từng cái lý do mà cậu vừa dùng để bán thảm, có bao nhiêu lý do thì gõ bấy nhiêu cái vào đầu chắt trai. Túc Nhiên chỉ cảm thấy tờ giấy hơi mỏng kia lúc đập lên đầu vậy ma lại gây ra một loại đau đớn đánh sâu vào linh hôn.

Cậu một bên trốn, một bên áu áu kêu thảm thiết: “Ông cố tha mạng!”. Mắt thấy Bạch Tụng Âm chỉ đứng đó nhìn mà không làm gì, cậu giận dữ hét lên: “Cậu nhìn cái rắm, nhanh tới cứu ông đây!”

Bạch Tụng Âm nghe cậu quát lên thì theo bản năng nghĩ đến cứu người, nhưng Túc Vi Thanh chỉ cần nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, trợ lý Tiểu Bạch đã lập tức túng túng dừng chân. Cậu ta nhìn Túc Nhiên đang phẫn nộ, rồi lại nhìn qua ông cố khủng bố, từ từ, chậm rãi dịch tới, rồi sau đó……

Bạch Tụng Âm yên lặng cầm lấy khăn lau trên bàn trà nhét vào miệng Túc Nhiên. Dưới ánh mắt không thể tin được, muốn gϊếŧ người của dối phương, cậu ta run rẩy giơ ngón tay làm động tác im lặng: “Suỵt, anh nói nhỏ chút, đừng kêu, sẽ lên hot search đó!”

Túc Nhiên:?

Tôi f*ck cả nhà cậu!!!