Ô tô tiến vào bãi đỗ xe, sau khi ba người xuống xe Túc Nhiên cảnh giác dặn dò trợ lý: “Tặng Không, bên ngoài có tình huống gì không?”
“……Anh, em tên Bạch Tụng Âm, không phải Tặng Không!” Bạch Tụng Âm bất mãn sửa lại nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy ra ngoài quan sát tình hình, một lát sau mới trở lại: “Có tình huống! Anh, fans ngươi hiện đang giơ biểu ngữ bên ngoài tòa nhà, tin tức anh muốn đóng phim mới đã sớm truyền ra……”
Túc Nhiên cố nén tức giận, thấp giọng mắng một câu thô tục.
“Fans?” Túc Vi Thanh không hiểu từ này.
Bạch Tụng Âm giải thích: “Chính là người ngưỡng mộ, theo đuổi anh Nhiên đó ạ!”
Cậu ta nghĩ một lát rồi lại phát huy năng lực trợ lý nghệ sĩ của bản thân, nảy ra chủ ý, nói: “Vậy đi, ba người chúng ta cùng đi ra ngoài sẽ thành mục tiêu quá rõ ràng, vẫn nên chia nhau hành động đi! Ông cố, cháu ra ngoài trước để hấp dẫn hỏa lực, sau khi cháu đi thì anh Nhiên ra ngoài, do quần áo của ngài quá bắt mắt nên ngài ra cuối cùng. Xong việc chúng ta hội hợp ở đại sảnh?”
Cậu ta nhìn về phía Túc Nhiên, người sau tuy không thoải mái lắm nhưng vẫn phối hợp gật đầu, ý bảo có thể làm như vậy.
Túc Vi Thanh nhìn bộ dáng như lâm đại dịch của hai người, thấy thế nào cũng không giống là đang đối diện với người theo đuổi, càng giống như gặp phải bọn đòi nợ vậy.
Thật thú vị.
Không lâu sau khi Bạch Tụng Âm rời đi, tiếng ầm ĩ bên ngoài càng lúc càng xa, mà Túc Nhiên thì ngựa quen đường cũ lôi bộ đồ lao công từ trong cốp xe ra thay vào, đội thêm mũ, cuối cùng còn thuận tay cầm chổi và xẻng của bãi đỗ xe đi.
Túc Vi Thanh đứng cách đó không xa hứng thú nhìn ngoài, ven đường còn có mấy cô bé không đi, một vài người đang giơ biểu ngữ, một ít thì đang ríu rít nói chuyện phiếm.
Trên biểu ngữ viết một hàng chữ, tuy rằng trông hơi khác với chữ viết thời của anh nhưng vẫn có thể hiểu được nội dung bên trên:
Lao công họ Túc nào đó cúi người đi qua trước mặt các cô, toàn bộ hành trình đều hùng hùng hổ hổ vậy mà cũng không bị các cô phát hiện.
Túc Vi Thanh chậm rãi đi tới, anh duỗi tay kéo biểu ngữ kia, có chút tò mò hỏi: “Vì sao có giải thưởng mà lại không đáng giá?”
“Giải Cây Chổi Vàng thì là giải thưởng gì chứ? Tên nào thế, vậy mà còn biết tổn thương người hơn mình……” Cô bé tóc ngắn đang cúi đầu chơi di động thuận miệng trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì tức khắc sửng sốt. Cô bé tóc dài bên cạnh “oa” một tiếng, tò mò hỏi anh: “Soái ca, anh là coser à? Hay là diễn viên mới chụp xong ảnh tạo hình?”
“Từ từ? Chắc không phải là cộng sự trong phim mới của Túc Nhiên chứ?!”
Câu này như một đạo sét đánh giữa trời quang, Túc Vi Thanh nhìn thấy biểu tình của mấy cô trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, anh cô cùng có lòng hiếu học dò hỏi: “Túc Nhiên đóng phim không tốt à? Vì sao các ngươi lại kháng cự như vậy?”
Cô bé tóc ngắn thấy anh cái gì cũng không hiểu, ngữ khí thành khẩn khuyên nhủ: “Tiểu ca ca, trông anh chắc mới vừa ra mắt đúng không? Em nói với anh này, ngàn vạn lần đừng nghe Túc Nhiên nói bậy, tuy anh ấy là đỉnh lưu trong vòng nhưng thành tích thật đều trên mảng âm nhạc thôi á, không hề dính dáng chút nào với đóng phim đâu.”
Túc Vi Thanh phối hợp gật đầu, “Hóa ra là thế à?”
Cô bé tóc dài cũng trầm mặt, vừa nhét tờ truyền đơn vào trong tay anh vừa nói: “Anh nhìn này, đây chính là thành tích của anh ấy trên mảng phim ảnh, mỗi năm diễn một bộ diễn, liên tục ba năm ba bộ phim đều đạt được giải Cây Chổi Vàng phim truyền hình, danh hiệu vua phim dở, là nghệ sĩ có kỹ thuật diễn kém nhất được toàn giới giải trí công nhận…… Hợp tác với anh ấy, sợ rằng anh vừa ra mắt đã phải giải nghệ luôn đó!”
Túc Vi Thanh tiếp nhận tờ truyền đơn nghiêm túc nhìn, còn cố ý lấy thêm mấy tờ, biểu hiện như cùng chung kẻ địch: “Công trạng kém như vậy, khó trách các ngươi tức giận.”
“Đúng đó, đúng đó! Hôm nay chúng em tới kỳ thật chỉ muốn thử vận may, nếu có thể gặp thì sẽ khuyên anh ấy về sau đừng đóng phim nữa. Tạo nghiệt mà, từ khi anh ấy bắt đầu đóng phim, em thậm chí c òn không biết giải thích thế nào với người thân bạn bè rằng thần tượng của em là người như nào.”
Túc Vi Thanh cười tủm tỉm gật đầu đồng ý: “Quả thật rất khó.”
Mấy cô bé nhìn anh như đang nhìn tri kỷ.
Có người hỏi: “Cho nên anh là cộng sự trong phím mới của anh ấy ạ?”
Túc Vi Thanh: “Ta không phải.”
“…… Vậy anh là?” Cô bé tò mò.
Túc Vi Thanh chậm rãi nói: “Ta là tổ tiên của nó. Được rồi, sắc trời đã tối, các ngươi cũng nhanh chóng về nhà đi.” Nói xong, anh vẫy tay rồi bước về phía đại sảnh.
Các fans:???
“Tổ tiên? Vậy chẳng phải là Đại Tư Tế sao! Túc Nhiên muốn quay hả? Xong đời rồi, anh diễn viên này đều đã bắt đầu nhập diễn rồi thì phải làm sao bây giờ, Châu Châu!” Cô bé tóc dài như muốn hỏng mất.
Cô bé tóc ngắn tên Châu Châu nhìn bóng dáng Túc Vi Thanh thở ngắn than dài: “Tiểu ca ca có giá trị nhan sắc cao như vậy, còn vừa mới xuất đạo, một tở giấy trắng cái gì cũng không hiểu vậy mà lại sắp bị anh trai nhà chúng mình đạp hư. Tưởng tượng cảnh hai người bọn họ cùng nhau lấy giải Cây Chổi Vàng năm sau…… Tạo nghiệt mà!”
Mọi người cũng đấm ngực dừng chân: “Tạo nghiệt mà!”