Bạch Tụng Âm chỉ cảm thấy xúc động biến mất luôn rồi, cậu cười gượng một tiếng dò hỏi: “Ông cố đang nói đùa phải không? Không muốn chúng cháu quá thương tâm ha?”
Túc Vi Thanh liếc xéo cậu, chậm rãi nói: “Đương nhiên là không, lúc ấy ta đã lôi gia phả ra chỉ vào trang có ghi tên ta mà nói, nếu vậy thì để ta đoạn tử tuyệt tôn đi, trên trang này sẽ không có người khác, từ đây về sau cũng không cần lưu truyền huyết mạch của ta.”
Túc Nhiên cứng đờ chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Nếu vậy thì cháu, bố cháu, ông nội cháu, ông nội của bố cháu sinh ra bằng cách nào?”
Túc Vi Thanh hơi mỉm cười: “Này có gì khó? Sau khi chọn thiên kiếp xong, ta liền chuyển hộ khẩu từ trên gia phả tới dưới ca ca ta, vậy không phải đã bảo đảm trên trang kia ta hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn rồi à?”
Bạch Tụng Âm không thể tin được: “Còn có thể làm như vậy hả?”
“Không chỉ có thế, ta còn mạnh mẽ phong ca ca ta thành Đại Tư Tế đời thứ năm, sau đó nhận hắn làm cha. Lại đem con trai mười tuổi của hắn ghi tạc dưới danh nghĩa ta, làm con trai ta, cũng chính là cụ của ngươi.”
Túc Vi Thanh cười tủm tỉm vỗ tay một cái, nói: “Lúc ấy ta chỉ nói đoạn tử tuyệt tôn trên trang của ta, tức là chỉ đoạn tuyệt huyết mạch của ta thôi, nhưng chưa nói ta không thể tự tìm cho mình một người cha rồi lại nhận đứa con trai. Ngươi nhìn xem, còn không phải là đẹp cả đôi đường rồi à?”
Anh còn nhớ rõ lúc ấy anh trai anh đấm ngực dậm chân, không ngừng hối hận sao lúc trước mình lại ngứa miệng như vậy, một hai phải trào phúng em trai, rồi nói cái gì mà làm Đại Tư Tế mới có thể chuyển nhà, dẫn tới tự mình hại mình, hiện giờ hối hận thì đã muộn rồi.
Túc Nhiên: “……”
Cái này hợp lý hả? Hợp lý, nhưng quá đáng vãi. Ông cố thật đúng là một thiên tài tạo bug ở 200 năm trước.
Biểu tình Bạch Tụng Âm hoảng hốt, vốn dĩ chỉ cảm thấy anh Nhiên kế thừa "di sản" bất hiếu và hố tổ tiên thôi, mò nửa ngày mới biết hóa ra cái gien hố người nhà này là từ bên trên truyền xuống.
Nói xong, Túc Vi Thanh tâm tình sung sướиɠ, vẫy hai người đang dại mặt ra tới: “Đi thôi chút trai, dẫn đường đi.”
Túc Nhiên: “Đi, đi đâu?”
“Đi nhà ngươi đó. Không phải đã nói rồi sao, dù gì cũng tới tế bái rồi, không thể để cháu đi một chuyến vô ích được.” Túc Vi Thanh nói xong dẫn đầu đi về phía trước.
Bạch Tụng Âm giật mình hồi phục tinh thần, nhìn bóng dáng ông cố mà sắp khóc luôn rồi, đi sau Túc Nhiên nhỏ giọng hấp hối giãy giụa: “Anh Nhiên, không thể nào, chúng ta thật sự phải dẫn quỷ về nhà à……”
Biểu tình Túc Nhiên cứng đờ, mặt xanh mét, môi mỏng miễn cưỡng mấp máy vài cái, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Im đi, đồ miệng quạ đen!” Nếu không phải lúc đến cậu ta vẫn luôn miệng quạ đen, nói không chừng sẽ không đánh thức ông cố dậy!
Túc Vi Thanh đột nhiên quay đầu lại: “Còn không đi?”
Anh đứng dưới ánh trăng, một góc mặt nạ hiện ra kim văn đặc biệt, theo vành tai lan tràn đến cằm, đôi môi tái nhợt hơi cong, rõ ràng là đang cười nhưng lại có vẻ vô cùng âm trầm quỷ quyệt.
Khiến tổ hai người giật mình sợ hãi, cũng không dám kéo dài nữa, vừa lăn vừa bò đuổi theo: “Đây ạ!”
Túc Nhiên ngồi trên ghế lái chuẩn bị xuất phát, Bạch Tụng Âm nịnh nọt mở cửa xe phía sau: “Ống cố, xin mời ngồi ạ.”
Túc Vi Thanh khom lưng lên xe, ghế sau mềm mại thoải mái, còn có mùi huân hương nhàn nhạt, tuy không rộng rãi bằng bộ liễn mà anh dùng khi đi ra ngoài, nhưng cũng khá tinh xảo.
Anh bình luận về công cụ thay đi bộ của thời đại mới: “Không tồi, rất thoải mái, chút trai, mua một cái rồi đặt vào mộ ta.”
Túc Nhiên vẻ mặt khuất nhục, giận mà không dám nói gì: “……Vâng.”
Thấy tổ gia gia cảm thấy hứng thú với xa hơi, Bạch Tụng Âm vội vàng đề nghị: “Ông cố, xe này do anh Nhiên đại ngôn đó, nếu ngài thích có thể trực tiếp đến chỗ nhãn hiệu chọn mẫu mới nhất!”
Mẫu · mới · nhất!
Túc Nhiên trước mắt tối sầm, hận không thể đánh chết cái tên đồng đội heo ngu xuẩn này, gọi Bạch Tụng Âm làm gì, đổi thành Tặng Không mới đúng! Cậu gọi Bạch Tụng Âm cùng đi tế bái là để tiếp thêm can đảm, kết quả thì thằng cháu này xảy ra chuyện liền gió chiều nào theo chiều ấy, trực tiếp biến thành chó liếʍ của ông cố quỷ luôn!
Túc Vi Thanh đối với danh từ mới đưa ra nghi vấn: “Đại ngôn?”
Bạch Tụng Âm lập tức giải thích: “Đại ngôn chính là nhận quảng cáo đó ạ!”
Thấy ông cố quỷ cảm thấy hứng thú, cậu ta lập tức lấy ra tinh thần chuyên nghiệp của trợ lý, dõng dạc nói: “Ông cố, ngài đừng xem thường anh Nhiên của cháu, ảnh là trưởng nhóm idol nam đứng top nội địa, có được lực chi phối sân khấu tuyệt đối, đã ra mắt bảy album, tổ chức năm concert, diễn ba bộ phim mạng, giá trị thương mại và giá trị nghệ thuật của ảnh đều cực kỳ cao luôn!”
Túc Vi Thanh nghe hiểu bốn từ “giá trị thương mại”, suy tư nói: “Nghe được đấy, chút trai còn khá ưu tú.”
“Khụ!” Được tổ tiên khích lệ, Túc Nhiên rụt rè ho khan một tiếng: “Cũng được, cũng được, chỉ là có chút danh tiếng mà thôi. Nếu không phải công ty chèn ép cháu, không cho cháu đóng phim, fans cưỡng bách cháu trở về sân khấu ca hát mà nói, tất cả vốn dĩ cũng ổn……!”
Bạch Tụng Âm biểu tình vặn vẹo trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã gật đầu theo, than thở khóc lóc lên án: “Không sai, ông cố ngài không biết đâu, anh Nhiên bị công ty áp bức quá độc ác, giấc mơ đóng phim của ảnh không được phép thực hiện, mới làm ảnh đi lầm đường, đòi…… kế thừa di sản!”
Túc Vi Thanh nhìn ra được sự ủy khuất trên mặt chút trai là thật, tức khắc nhíu mày: “Còn có chuyện như vậy à?”
Thấy tổ tiên cũng đồng tình với tao ngộ của mình, Túc Nhiên buột miệng thốt ra: “Đúng đúng đúng! Nếu ông cố có thể mang cháu trai ông chủ của cháu đi thì khẳng định cháu có thể trở lại quỹ đạo!”
“Nếu đúng như lời ngươi nói, ta sẽ không mặc kệ hậu đại của mình bị khi dễ.” Túc Vi Thanh nhàn nhạt nói.
Gương mặt hai người lộ vẻ vui mừng, không nghĩ tới còn loại chuyện tốt như này. Nhưng bọn họ cao hứng không quá hai giây đã nghe ông cố hài lòng nói: “Nếu như thế, vậy ngươi một lần nữa mua một ngọn núi xây lăng mộ cho ta cũng không phải việc gì khó.”
“Đúng đúng…… Đúng…… Từ từ!” Túc Nhiên dẫm mạnh phanh xe dưới chân: “Cháu nói muốn mua núi khi nào?”
Vừa quay đầu lại đã đối diện tròng mắt phủ kín sương mù của Túc Vi Thanh, tức khắc sợ run người, nhanh chóng sửa miệng: “Mua mua mua! Bao nhiêu tiền cũng mua, đợi cháu có tiền chắc chắn sẽ hiếu kính ông cố!”
Túc Vi Thanh cười khẽ: “Chút trai ngoan.”
Khi anh cười rộ lên, đối mắt dưới mặt nạ hơi cong, chỉ một thoáng đã xua tan hơi thở âm lãnh, phảng phất như hoa nở khắp trời, cả người đều tràn đầy sức sống.
Túc Nhiên lập tức bị thịnh thế mỹ nhan ập vào mặt làm cho thất thần, một lát sau mới hồi phục tinh thần, ý thức được mình vừa lộ ra vẻ say mê với một lão già đã chết được gần 200 năm, tức khắc nổi da gà toàn thân.
Sợ quá, sợ quá đi mất!