—— chờ cái gì?
Anh trai Túc vẫn chưa biết một câu "chờ" của em mình khủng bố như nào. Đến ngày hôm sau khi về tộc, anh trơ mắt nhìn em trai đẩy cửa phòng bước ra ngoài, huyết mạch Túc Vi Thanh thức tỉnh rồi.
Anh trai Túc: !!!
Cái quái gì xảy ra zợ!
Từ đó về sau, Túc Vi Thanh dường như đã tìm được mục tiêu tương lai, anh không chỉ thức tỉnh huyết mạch trong một đêm mà tốc độ tu hành còn nhanh vô cùng, linh lực tăng mạnh, trong vòng mấy năm đã phá kỷ lục của tổ tiên nhà họ Túc, trở thành vị thiên tài tuyệt thế đầu tiên có được năng lực câu thông âm dương trước khi thành niên.
Mà hết thảy chỉ để có được quyền lên tiếng trong tộc, sau đó chuyển nhà tới một nơi ấm áp hưởng thụ phồn hoa nhân gian. Mục tiêu rất nà hợp ný nuôn.
Đáng tiếc nguyện vọng của anh chưa kịp thành hiện thực. Vào năm 939 Lịch Cũ, U Quốc bị diệt, thiên hạ đại loạn, phồn hoa không còn, nơi nơi đều là sinh linh đồ thán. Túc Vi Thanh lại một lần nữa tới châu Lân, giờ đây không còn kẹo hồ lô ngọt ngào, cũng không có bác gái hòa ái dễ gần cho anh bánh bao thịt, chỉ còn lại xác chết la liệt, thậm chí chiến tranh đã bắt đầu lan đến châu Liên Pha nơi cực bắc.
Túc Vi Thanh đã suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi anh thành niên, đồng thời kế nhiệm chức vị Đại Tư Tế.
Không một quả trứng nào còn nguyên vẹn sau khi tổ chim bị vỡ, huống chi gia tộc bọn họ còn có được năng lực trời ban, sao có thể chỉ lo thân mình? Anh đã đưa ra một quyết định, dẫn dắt gia tộc họ Túc xuất thế, cứu vớt chúng sinh, anh muốn tái hiện lại cảnh tượng phồn hoa mà anh thấy khi còn bé.
Anh trai và các trưởng lão đều ngăn cản anh.
“Ngươi cũng biết gia tộc chúng ta từng nhận được thần dụ, không cho phép bất cứ ai mang dòng máu nhà họ Túc rời khỏi châu Liên Pha, đây mới là lý do mà chúng ta vẫn luôn khổ tu ở nơi này.” Đại trưởng lão nói với anh: “Với tư cách là Đại Tư Tế của thế hệ này, nếu ngươi suất lĩnh tộc nhân xuất thế, sẽ phải chịu trời phạt khủng bố nhất, dù vậy, ngươi vẫn muốn xuất thế sao?”
Sau đó, anh không nghe khuyên can, khăng khăng bước vào cấm địa.
Phía trên màn sương đen bao phủ tế đàn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đó là Tư Mệnh cai quản luân hồi dưới âm phủ, khuôn mặt anh tuấn của anh ta không có bất cứ biểu tình nào, từ trên cao nhìn xuống Túc Vi Thanh.
Tư Mệnh gọi anh: “Túc Vi Thanh, ngươi có biết cái giá phải trả cho việc xuất thế là gì không?”
Túc Vi Thanh 18 tuổi đứng dưới tế đàn, trên gương mặt thiếu niên mang theo nụ cười bừa bãi, thậm chí còn kiêu ngạo nhướng mày, nghé con mới sinh không sợ cọp thực sự dám chống đối Tư Mệnh: “Cái giá lớn tới mức nào mà ta không thể thừa nhận vậy, nếu ngài Tư Mệnh đây không ngại thì nói thử xem?”
...
Mà hiện giờ, Túc Vi Thanh đứng trước bia đá có chút hoảng hốt nhìn dòng chữ “Năm 150 Lịch Mới” phía trên, hóa ra những chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy.
Bạch Tụng Âm tò mò nhìn theo ánh mắt Túc Vi Thanh, dưới ánh sáng từ di động, cậu ta nhỏ giọng đọc: “Núi Lâm Nhai vốn là đất phong của đại gia tộc lánh đời nhà họ Túc, huyết mạnh gia tộc họ Túc đặc thù. thường xuất hiện kỳ nhân dị sĩ, gia tộc của Đại Tư Tế hô mưa gọi gió, không gì không làm được, lại phải tuân theo pháp tắc Thiên Đạo không được xuất thế hay giao lưu với ngoại giới.
Thời loạn thế 197 năm trước, chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, Đại Tư Tế mạo hiểm chịu thiên kiếp, dẫn dắt tộc nhân xuất thế cứu vớt bá tánh trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng.
Đại Tư Tế xuất thế, trong vòng ba năm ngắn ngủn đã bình ổn chiến loạn, từ nay về sau là thời kỳ hòa bình dài đến 20 năm, giúp bá tánh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, thành lập cơ sở cho thời đại mới.
Đáng tiếc, không lâu sau chiến tranh, anh hùng Đại Tư Tế mất sớm, gia tộc họ Túc cũng bởi vậy mà rời khỏi sân khấu lịch sử……”
Đọc đến đoạn này, Bạch Tụng Âm kính sợ nhìn về phía thân ảnh thiếu niên kia: “Hóa ra, ông cố qua đời như vậy à?”
Túc Nhiên yên lặng lắng nghe, hồi lâu sau cũng không giấu được cảm xúc, cậu thấp giọng nói: “Đoạn lịch sử này, bố anh cũng từng kể với anh rồi, ông ấy nói nếu không phải vì lòng mang thiên hạ, ông cố cũng sẽ không mất sớm vì thiên kiếp, nhưng ông cố không hối hận, cả gia tộc họ Túc cũng vậy.”
Nói tới đây, trong lòng Túc Nhiên quặn thắt, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình thực sự không ra gì, không chỉ không có tiền đồ làm hỏng uy danh của tổ tiên, mà còn muốn ăn bám, ăn đến cả vật bồi táng của ông cố nữa……khó trách lại làm ống cố tức đến mức thành quỷ rồi cũng phải bay từ địa phủ lên!
Nghĩ đến đây, mặt cậu lộ vẻ hổ thẹn.
Túc Vi Thanh phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy ánh mắt hai người này nhìn mình quái quái làm sao ấy, anh nghĩ một lát rồi nói: “Vừa rồi hai người đang nói tới thiên kiếp hả?”
“Vâng” Túc Nhiên thật cẩn thận hỏi lại: “Cháu thấy trên gia phả có ghi lại, ông là vì dẫn toàn tộc xuất thế ngăn cản loạn lạc nên mới chết trẻ, phải không ạ?”
Bạch Tụng Âm bên cạnh rất chi là kính nể, nhất thời cảm thấy hơi thở chung quanh ông cố không còn âm trầm như vậy nữa.
Túc Vi Thanh trầm tư mấy giây: “Thiên kiếp à? Quả thực có chuyện này.”
“Đại Tư Tế có thể câu thông âm dương, đương nhiên cũng có thể giao lưu với địa phủ. Ngày đó khi ta quyết định xuất thế, Tư Mệnh tìm tới cửa, nói rằng muốn xuất thế thì phải trả giá, ý đồ ngăn cản ta.”
“Cái gọi là thiên kiếp có hai loại, hoặc là đoạn tử tuyệt tôn, hoặc là đoạn tuyệt thọ mệnh.”
Túc Nhiên cùng Bạch Tụng Âm nhất trí thở dài tiếc hận, rất hiển nhiên lúc trước ông cố lựa chọn rời núi để cứu thế, vì vậy mới đoạn tuyệt thọ mệnh, tuổi xuân chết sớm. Mà đám hậu đại bọn họ không chỉ không biết tiến thủ mà còn ích kỷ, nhân lúc tế bái cuỗm di sản đi……
Hai người càng hổ thẹn không thôi.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy Túc Vi Thanh chậm rãi nói: “Cho nên lúc ấy ta vừa nghe còn cảm thấy có chuyện tốt như vậy à? Quyết đoán lựa chọn đoạn tử tuyệt tôn.”
Túc Nhiên phối hợp gật đầu, quả nhiên là vậy…… Từ từ?! Cậu đột ngột ngẩng đầu, không phải chọn đoạn tuyệt thọ mệnh hả???