Chạng vạng, màn đêm lặng yên kéo tới, dưới chân núi Lâm Nhai đột nhiên xuất hiện thanh âm sột soạt sột soạt như có thứ gì bị kéo đi, sau đó là tiếng vật nặng bị ném lên xe.
Bạch Tụng Âm từ từ tỉnh lại từ cơn váng đầu, cậu ta nheo mắt thành một đường, mơ hồ đánh giá bốn phía, giờ mới chậm chạp phát hiện hình như lúc trước mình ghé vào sau xe ngủ.
Phù ~ cậu ta nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên, cái gì mà từ đường với cả gặp quỷ, đều chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
“Tỉnh rồi à? Nãy cậu ngủ rất ngon.”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói thanh lãnh, Bạch Tùng Âm ngơ ngác quay đầu, trước mắt lướt qua một mảng kim sắc lóa mắt, ngoài xe không biết từ khi nào có một “người” đứng đó, lúc này đang từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Lông tơ Bạch Tụng Âm dựng đứng, “á” một tiếng hét thảm thiết, sau đó bắt đầu điên cuồng đập kính: “Quỷ quỷ quỷ!!! Anh! Anh Nhiên! Quỷ! Có quỷ đi theo chúng ta!!!”
“Câm miệng, đừng ồn!” Túc Nhiên đang chuẩn bị lên xe phải vội vàng quát lớn, hùng hổ nói: “Còn ồn nữa thì mẹ nó lên hot search luôn đó!”
Bạch Tụng Âm vội vàng tắt ngúm, nhưng ngay sau đó lại run rẩy vươn tay, “Nhen, anh Nhiên, anh anh anh……nó nó nó…… Quỷ! Quỷ!”
Túc Nhiên đầu cũng không quay lại, làm bộ không có việc gì phát sinh, trong miệng còn lời lẽ chính đáng sửa lại cho đúng: “Cái gì mà quỷ, sao có thể nói như vậy hả? Đó là ông cố của anh đó!”
Bạch Tụng Âm thật cẩn thận đánh giá lệ quỷ kia, thấy anh một thân áo bào trắng phía trên có thêu phù văn đặc thù, mặt nạ kim sắc che nửa khuôn mặt chỉ để lộ chiếc cằm và đôi môi nhợt nhạt, mái tóc dài như thác nước rũ xuống sau lưng, lẫn trong đó vài sợi tóc tết như ẩn như hiện.
Giống trang phục khi hiến tế nhưng thoạt nhìn vẫn rất trẻ.
Hơn nữa, dù là trong giới giải trí nơi sắc đẹp tụ tập cũng không có người nào có thể hút mắt hơn “lệ quỷ” này; mà kể cả khi các đại lão giới thương nghiệp tề tụ cũng không có lực uy hϊếp như anh lúc này.
Bạch Tụng Âm không thể tin được, cậu ta túm lấy tay áo Túc Nhiên, thấp giọng lặp lại: “Đây, đây là ông cố hả? Chính là nguyên mẫu nhân vật Đại Tư Tế trong phim truyền hình lúc trước anh từng diễn…… ưm ưm ưm?”
Túc Nhiên vội che miệng cậu ta lại, cái tên chuyên hố bạn này quả thực là cái hay không nói, toàn nói cái dở! Cậu cẩn thận liếc nhìn Túc Vi Thanh, thấy ông cố không chú ý đối thoại của hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
*
Túc Vi Thanh phớt lờ bọn họ, bởi vì anh đã ngủ rất lâu, mới tỉnh dậy nên đối với sự thay đổi của mọi thứ anh đều cảm thấy hứng thú, bây giờ anh đang vô cùng thích thú đánh giá núi Lâm Nhai trước mắt.
Khoảng 200 năm trước nơi này là đất phong của anh, cũng là nơi sinh sống mà anh quyết định sau khi đích thân khảo sát. Khi đó ngọn núi này còn hoang tàn vắng vẻ lắm, hiện giờ không chỉ dào dạt sinh cơ mà dưới chân núi còn tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Anh bước theo đường nhỏ đi về phía trước, vừa vặn bắt gặp bia đá của điểm du lịch, bên trên dùng mấy trăm từ lưu loát giới thiệu câu chuyện về núi Lâm Nhai, hầu hết đều có liên quan với nhà họ Túc.
Túc Vi Thanh nhắm mắt, anh ngủ đã lâu nên tư duy có hơi trì độn, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên bia đá, trong đầu không khỏi nhớ tới ký ức thời niên thiếu.
...
Túc Vi Thanh sinh ra ở châu Liên Pha của U Quốc, mọi người đều biết khu vực cực bắc rất lạnh. Thời tiết nơi hướng đế đô, chỉ có gia tộc họ Túc vẫn nghe theo tổ tông dạy bảo, đời đời khổ tu, mài giũa ý chí ở châu Liên Pha.
Vào năm 932 Lịch Cũ, bé Túc Vi Thanh 7 tuổi bọc áo lông chồn thật dày ngồi ở hành lang bên ngoài học đường ăn khoai lang. Bé ngồi xếp bằng, eo lưng thẳng tắp tự nhiên, từ xa nhìn lại giống hết một nắm tuyết. Nhưng cố tình Nắm Tuyết này lại đang nghiêm trang bóc vỏ dưa, dáng vẻ thoạt nhìn rất là chăm chú.
Trong học đường vang lên từng tiếng đọc sách, có đứa trẻ trúc trắc ngâm nga: “Nhắm mắt thu thần, đem linh khí tụ ở đan điền, lấy, lấy thức, lấy thức……”
Bé Túc Vi Thanh nho nhỏ không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai bị ô nhiễm, không thèm quay đầu lại mà nói tiếp: “Tập trung tinh lực, lấy thần thức khuếch tán về hướng tế đàn, câu thông với quỷ thần.”
Đứa trẻ trong học đường thẹn quá hóa giận: “Túc Vi Thanh!”
“Hả?”
Đứa trẻ kiêu ngạo nói: “Trí nhớ ngươi tốt thì thế nào? Dù tốt hơn nữa ngươi cũng chỉ là một tên phế vật không thức tỉnh huyết mạch mà thôi! Mà bọn ta không giống ngươi, giữa bọn ta sẽ có người trở thành Đại Tư Tế tương lai!”
Bé Vi Thanh lộ vẻ kỳ quái: “Làm Đại Tư Tế ở cái nơi lạnh lẽo như này có ích gì? Cái gọi là đặc quyền nhiều nhất cũng chỉ ăn nhiều hơn ta hai củ khoai lang mà thôi, cho nên rốt cuộc có gì đáng để đắc ý vậy?”
Những người khác:??? Má nó, có đạo lý vãi, vậy mà nhất thời không thể phản bác!
Anh trai lớn nhà họ Túc vừa vặn đi ngang qua, thấy thế liên một tay xách đứa em không đàng hoàng của mình đi, tránh gây tai họa cho tương lai gia tộc họ Túc: “Đi thôi đi thôi, em đừng gây chuyện ở đây nữa, đi với anh ra ngoài một chuyến.”
Anh trai của Vi Thanh bé nhỏ muốn thành thân, đây là lần đầu tiên bé theo ca ca đi xa nhà, rời khỏi quê hương, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Trên đường phố phồn hoa nơi đâu cũng là người buôn bán nhỏ, hương thơm đồ ăn quanh quẩn ở chóp mũi, thật lâu cũng không tan đi. Nắm Tuyết nhỏ đứng giữa đám đông bình tĩnh nhìn quanh bốn phía, lần đầu tiên nhéo mắt lại, cảm thấy hứng thú.
Bé thích nơi này.
Túc Vi Thanh nói với anh trai: “Anh ơi, nơi này thật tuyệt, chúng ta dọn đến đây ở đi.”
Anh trai Túc phụt cười, cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của em mình: “Gia tộc họ Túc chúng ta mấy trăm năm đều ở châu Liên Pha, có phải em muốn dọn đi là có thể dọn đi đâu? Em phải là gia chủ nhà họ Túc mới được, đợi em trở thành Đại Tư Tế rồi nói sau, à không……” Anh nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của em trai mình: “Chỉ có thiên tài thức tỉnh huyết mạch mới có cơ hội trở thành Đại Tư Tế, em đấy, vẫn nên làm một bé ngốc ăn no chờ chết thôi.”
Túc Vi Thanh bất mãn hất cái tay ác độc của anh trai nhà mình, ngữ khí không chút cố gắng, chậm rãi nói: “Anh cứ chờ đấy.”