Chương 49

Mắt thấy áp lực đều đổ lên mình, Túc Vi Thanh cũng không nóng nảy. Anh tiếp nhận tờ giấy ghi nguyện vọng của Tạ Duy, nhìn nhìn rồi gật đầu, thái độ không sao cả: “Đương nhiên có thể, anh cũng ước nguyện rồi, tôi không có lý nào lại không thỏa mãn, đúng không?”

“Có thể ăn thật à?” Thái độ bình tĩnh của anh khiến những người khác cũng tò mò theo.

“Đương nhiên có thể, người ta muốn ăn tôi cự tuyệt làm gì……” Ánh mắt anh đảo một vòng bốn phía, thấy từng người đều mắt trông mong nhìn "thực phẩm chức năng" trong tay anh. Ngay cả ánh mắt chút trai cũng tràn ngập khát vọng, cứ như bên trong là cửa hiếm của quý gì đó vậy. Túc Vi Thanh cảm thấy hơi buồn cười: “Đều muốn ăn?”

Một đám người ngại ngùng gật đầu.

Túc Vi Thanh duỗi tay việt lại nguyện vọng trên giấy, đồng thời còn đưa cái lọ màu đen trong tay cho người chủ trì, ý vị thâm trường nói: “Nguyện vọng đơn giản như vậy, sao tôi có thể không thỏa mãn mọi ngươi chứ.”

Nguyện vọng của ông cố là: [Hy vọng mỗi người ở đây đều có thể ăn thực phẩm chức năng của tôi.]

Oa ——

Người chủ trì giơ tờ giấy lên trước camera, vẻ mặt cảm động, dùng thanh âm tràn đầy tình cảm phong phú nói với màn ảnh: “Giữa những nguyện vọng toàn mục đích thương tổn nhau này, chỉ có nguyện vọng của ông cố nhỏ là mong mọi người đều tốt. Mà giây phút anh ấy lấy ra cái lọ nhỏ của mình, rốt cuộc cũng đã phá bỏ rào cản giữa mọi người.”

Vừa nói anh ta vừa mở lọ ra, phân phát từng viên cho khách quý, đạo diễn, nhân viên công tác ở đây, cuối cùng lấy ra viên của mình cầm trong tay: “Ăn xong viên này, tất cả xích mích sẽ biến mất, một tháng sắp tới mọi người làm hàng xóm với nhau đều phải tương thân tương ái, tốt tốt đẹp đẹp nhé!”

Lời này vừa được nói ra, ngay cả chồng chồng nhà ảnh đế cũng thấy hổ thẹn.

Bọn họ vẫn luôn gây rối với mục đích xấu, mà ông cố nhỏ tuy trông ít tuổi hơn bọn họ nhưng làm việc lại phi thường phù hợp với bối phận của mình: khoan dung, đại khí, ôn nhu!

Tống Khinh vân vê viên chocolate mà mình nhớ mãi không thôi, quý trọng cho vào trong miệng;

Tạ Duy bỏ vào miệng cắn một cái, đồng thời suy nghĩ về sau nhất định không cần so đo với Túc Nhiên, nể mặt người tốt như ông cố, dù đỉnh lưu có gây sự thì anh ta cũng nên bao dung;

Bên ngoài, Bạch Tụng Âm đang không tiếng động vẫy tay với Túc Nhiên giống như có chuyện muốn nói với cậu. Chút trai chỉ chỉ “ kẹo chocolate” trong tay, thấy Tiểu Bạch tràn đầy sốt ruột, đoán rằng vì cậu ta không được ăn nên mới thế, kết quả là Túc Nhiên càng đắc ý.

Dưới ánh mắt nôn nóng của Tiểu Bạch, chút trai cao hứng phấn chấn ném viên "kẹo chocolate" mà ông cố thích vào miệng rồi tinh tế nhấm nháp;

Người chủ trì nói xong mấy câu chúc phúc thì cùng ăn "kẹo chocolate" với mọi người. Làn đạn cũng ngập tràn từ ngữ cảm động, vài người lúc nãy chỉ trích Túc Vi Thanh ích kỷ thì quay đầu cảm thán mình đã quá xúc động để rồi trách nhầm ông cố.

Túc Vi Thanh một tay chống cằm, lười nhác nhìn xung quanh. Liếc thấy có mỗi Du Tuế là chỉ nắm “ kẹo chocolate” trong tay mà không ăn, anh nhướng mày như đang hỏi: không ăn thật à?

Du Tuế chần chờ một chút, nhưng vì quá tò mò nên vẫn cắn một miếng.

Tất cả mọi người mang theo tâm tình cảm động mà ăn vào cùng một lúc.

Nôn ——!

Ọe——!

“Tôi ọe——ọe——ọe—— đây là hương vị gì vậy, ọe——”

Cùng với tiếng kêu thảm thiết cũng âm thanh nôn khan, hầu hết mọi người đều nhổ ra cùng lúc. Cũng có vài người không nhổ ra, tỷ như cắn phát nuốt xuống luôn, giờ phút này đang bị hương vị đánh sâu vào linh hồn kia xúc phạm tới mức muốn đâm tường.

Đây, đây CMN mà là kẹo chocolate, à không, thực phẩm chức năng ấy hả? Rõ ràng là thuốc độc chắc luôn!!!

Mấu chốt là mỗi người nếm được vị khác nhau, Túc Nhiên ăn phải viên vị mướp đắng, Bệnh Công Chúa thì bị cay đến mức nước mũi nước mắt tuôn trào, trong lúc hoảng loạn thậm chí còn vơ lấy ly sữa bò trà xanh uống ừng ực. Còn Tạ Duy chỉ cảm thấy hương vị đồ ăn thừa xộc lên làm anh ta không chịu được nôn khan. Người chủ trì cũng liều mạng uống nước muốn áp xuống mà áp không được, cuối cùng ngay cả nước cũng nôn ra.

Túc Vi Thanh nhìn về phía Du Tuế. Đạo diễn Du luôn cười tủm tỉm giờ phút này sắc mặt xanh mét, không nhúc nhích, không nhổ ra đã là có tự chủ siêu mạnh rồi.

Bên ngoài, Bạch Tụng Âm thở dài thật sâu, đã bảo đừng ăn rồi mà, anh Nhiên sao anh không nghe vậy.

Cục diện hỗn loạn duy trì khoảng năm phút mới từ từ bình phục.

Tạ Duy một bên súc miệng, một bên hơi thở mong manh chất vấn Túc Vi Thanh: “Anh, anh rốt cuộc cho chúng tôi ăn cái gì……”

“Thực phẩm chức năng đó.”

Túc Vi Thanh bình tĩnh nhận lấy cái lọ, đổ ra một viên rồi lại răng rắc răng rắc cắn không ngừng.

Lúc trước thấy anh “răng rắc răng rắc” ai cũng thèm thuồng, giờ tất cả chỉ thấy dạ dày cuồn cuộn, ngập tràn sợ hãi. Thứ đồ khó ăn như vậy mà thật sự có người ăn một cách say mê.

Sau khi ăn xong, Túc Vi Thanh cười cười như không có việc gì: “Quên nói với mọi người, tôi không có vị giác.”

“…………” F*ck! Vì sao không nói sớm!!!

Bệnh Công Chúa trà xanh nhào vào ngực chồng khóc lóc nức nở, Túc Vi Thanh phải nghe một lúc mới nghe ra cậu ta đang nói: “Chồng ơi em không bao giờ ăn chocolate nữa hu hu hu ——”