Rõ ràng bốn tờ giấy này không ký tên nhưng cả khách quý lẫn người xem đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra ai viết. Không có biện pháp, thật sự rất đậm bản sắc cá nhân.
Tạ Duy vỗ mạnh từ giấy viết “tag và gọi tôi là daddy” lên bàn, nghiêm túc trách cứ: “Cha mẹ là thân phận rất thần thánh, họ giao cho bạn sinh mạng, nuôi nấng bạn lớn lên, giáo dục bạn thành tài, sao lại có người lấy xưng hô nghiêm túc như vậy để đùa cợt chứ? Trừ phi gia đình cậu ta không trọn vẹn nên không thể lý giải hành vi này mạo phạm người khác như nào.”
Anh ta nhìn lướt qua đỉnh lưu bên cạnh, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi từ chối tiếp nhận loại trò đùa rẻ tiền này.”
Túc Nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tờ giấy trong tay lên trước camera: “Nói với ba vị khách mời nam rằng muốn xem nhảy điệu nữ, đặc biệt nơi này còn có một cặp đôi đồng tính nữa, người ước nguyện là có đam mê đặc thù gì sao, tổ tiết mục không sàng lọc thành phần khách mời à?”
Nói xong cậu dứt khoát xé tan tờ giấy thành từng mảnh, thái độ không cần nói cũng biết, ai thích nhảy thì nhảy, ông đây không nhảy!
Oa ——
Tròng mắt nhân viên công tác cũng sắp rớt xuống chứ đừng nói tới làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp đã bay vùn vụt. Mùi thuốc súng nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng trà.
Đánh nhau đi.jpg
Người chủ trì cười gượng một tiếng, nhanh chóng hoà giải: “Được rồi, chúng ta cùng xem nguyện vọng trong tay hai vị khách mời khác là gì……”
Anh ta còn chưa dứt lời, Tống Khinh đã ho khan đến tê tâm liệt phế, một bên ho, một bên còn chậm rãi đẩy ly sữa bò trà xanh trước mặt ra xa. Mặt cậu ta tái nhợt, hữu khí vô lực nói: “Xin lỗi, bác sĩ không cho tôi uống trà, nói là sẽ khiến bệnh tình của tôi nặng thêm.”
Người chủ trì:……
Được lắm, người này cũng không phải đèn cạn dầu, trực tiếp chụp cho cái mũ ảnh hưởng bệnh tình.
Anh ta yên lặng quay đầu nhìn về phía vị khách quý cuối cùng.
Túc Vi Thanh thong thả ung dung mở tờ giấy cho mọi người xem, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ ăn chocolate, vị khách quý viết nguyện vọng này vẫn nên tìm người khác đi.”
“Nhưng tôi rõ ràng thấy vừa rồi ngài ăn kẹo chocolate mà.” Một giây trước còn đang ho khan, giây tiếp theo Tống Khinh đã nhanh chóng phá đám. Nói xong cậu ta tựa hồ mới nhớ tới gì đó, lập tức lộ ra biểu tình hối lỗi: “Rất xin lỗi tôi quên mất trong những điều cần chú ý có chuyện không thể ăn vặt khi phát sóng trực tiếp, chỉ là……chỉ là nãy tôi nhìn thấy lọ kẹo chocolate trong tay ngài cho nên tùy tiện viết xuống nguyện vọng này, không phải cố ý đâu.”
Túc Vi Thanh nhìn cậu ta chăm chú.
Tống Khinh vô tội chớp chớp mắt, khϊếp đảm cúi đầu, còn mềm mại bổ sung một câu: “Ông cố ngàn vạn lần đừng so đo với tôi, tôi đổi nguyện vọng khác là được.”
Mọi người:……
Phòng phát sóng trực tiếp đã cười điên rồi.
[Có điểm trà.]
[Trà rất rõ, mà đẳng cấp hơi thấp, nhưng cũng đủ lấy ra chọc tức ống cố rồi.]
[Ông cố nhỏ phải làm sao bây giờ? Phải chia sẻ kẹo chocolate yêu quý với trà xanh sao ha ha ha ha.]
[Cậu ta cho rằng chỉ mình cậu ta chú ý tới sao, mỗi lần ông cố trộm ăn kẹo chocolate, camera đều cố ý nhắm ngay ổng, đạo diễn Du hư quá đi, đã sớm theo dõi ông cố rồi nha.]
[Báo cáo, mị đã đếm qua, ông cố tổng cộng ăn sáu viên chocolate!]
[Ích kỷ vãi, một mình ăn vụng trong tiết mục, không hiểu mấy bạn đang ha ha cái gì.]
Tổng đạo diễn vẫn luôn đùa nghịch camera đột nhiên chen vào: “Quả thực có quy định không thể ăn vặt, nếu là thế thì ông cố sẽ phải chịu phạt đó.”
Túc Vi Thanh giương mắt nhìn qua, Du Tuế cong mắt cười tủm tỉm với anh, bộ dáng chắc chắn phải làm chuyện xấu với anh.
“Cậu nói cái này sao.” Túc Vi Thanh bình tĩnh lấy từ trong túi ra một cái lọ màu đen đặt lên bàn, thân lọ không có bao bì, lắc lắc còn có thể nghe được tiếng kẹo lạo xạo bên trong.
Bệnh Công Chúa gật đầu một cách chắc chắn: “Là cái này.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Túc Vi Thanh, ngay cả Túc Nhiên cũng kinh ngạc vì sao lại muốn chủ động thừa nhận? Thừa nhận xong không những bị phạt mà còn phải chia sẻ với trà xanh đáng ghét nữa. Đây không giống phong cách của ông cố á!
Rồi sau đó cậu nghe thấy Túc Vi Thanh bình tĩnh nói: “Đây không phải kẹo chocolate, là thuốc của tôi. Ông cố tuổi lớn thân thể không tốt, có bệnh cao huyết áp, bệnh tim, bệnh phong thấp, bệnh tiểu đường, v.v, đây là thực phẩm chức năng của người già.”
Nói xong còn từ bên trong đổ ra một viên tròn nhỏ màu đen, làm trò trước mặt mọi người và màn ảnh cho vào miệng răng rắc nuốt xuống.
Mắt thấy ông cố sở hữu gương mặt thịnh thế mỹ nhan trông trẻ hơn tất cả mọi người ở đây mà lại nói ra cái câu người già nhiều bệnh tật kia, nhất thời mọi người đều ngốc luôn.
Thật CMN thực phẩm chức năng á! Thực phẩm chức năng nhà anh cứ ăn liên mồm như kẹo viên thể hả!
Mọi người câm nín, nhưng không biết vì cái gì, ông cố càng không chia sẻ, mấy viên kẹo này càng trông ngon mắt hơn.
Thấy vợ yêu cứ nhìn chằm chằm lưu luyến không dời, Tạ Duy nhanh chóng ôn nhu dỗ cậu ta: “Một viên chocolate mà thôi, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc anh cùng anh đến trụ sở nhãn hiệu chocolate nổi tiếng nhất, bảo đảm em ăn đến tận hứng.”
Nhưng Tống Khinh vẫn rầu rĩ không vui: “Em ăn nhiều loại chocolate rồi mà thoạt nhìn đều không ăn ngon bằng cái kia.”
Quả nhiên, nhân viên công tác đứng nhìn bên cạnh còn phải đau đầu thay Tạ Duy.
Nhưng ảnh đế Tạ không hổ là bá tổng sủng vợ trứ danh trong nghề, anh ta nhìn Túc Vi Thanh rồi lại nhìn Tống Khinh đang buồn bực, linh cảm chợt lóe: “Nếu nguyện vọng tôi viết trên tờ giấy không được thực hiện thì tôi có thể đổi nguyện vọng chứ?”
Anh ta viết lại lần nữa.
[Muốn ăn "thực phẩm chức năng" trong tay ông cố.]
Kẹo chocolate bị cự tuyệt vậy thì đổi thành "thực phẩm chức năng" là được đúng không? Tóm lại, dùng mọi biện pháp để thỏa mãn nguyện vọng vợ yêu.