Một lát sau, tổ tiết mục bỏ lại bọn họ cùng mấy chục túi hành lý ở ven đường rồi nghênh ngang rời đi, chỉ để cameraman lưu lại, Tạ Duy và bạn đời anh ta, Tống Khinh, cùng người đại diện mắt to trừng mắt nhỏ với đống hành lý này.
“Giờ phải làm sao? Có tìm được nhân viên chuyển nhà tạm thời không?”
“Ở phụ cận không có, công ty chuyển nhà gần nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi mới tới, đến lúc đó tiết mục đã bắt đầu rồi, căn bản không kịp.”
Mấy người không có kinh nghiệm sinh hoạt đồng thời lúng túng: “Làm sao bây giờ?”
Chỉ có thể tự thân vận động.
Vì thế dưới ống kính của cameraman, chỉ thấy Tạ Duy và người đại diện gian nan khuân vác từng cái vali hành lý một giống hệt cu li. Tống Khinh cơ thể yếu ớt đi bên cạnh tràn đầy hổ thẹn, muốn bước tới phụ giúp còn bị Tạ Duy kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng chán nản thở dài: “Đều do em vô dụng, không thể giúp đỡ anh.”
Người đại diện liếc mắt nhìn hai tay Tạ Duy nổi gân xanh, kỳ quái hỏi: “Lão Tạ, cậu mang đến thứ gì mà nặng vậy?”
Tống Khinh vẻ mặt ngọt ngào giải thích thay anh ta: “Bên trong đều là những quyển sách mà thường ngày tôi thích nhất, đi đến đâu A Duy cũng giúp tôi mang theo.”
Người đại diện:……
Ảnh đế Tạ mua-dây-buộc-mình nói bằng giọng vặn vẹo: “……Anh không sao!”
Ngay cả cameraman đang trung thực ghi lại một màn này cũng không kìm được cảm khái: “Thật là một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người.”
Cuối cùng bọn họ cũng sắp đến cửa lớn biệt thự, thấy được ánh rạng đông của hy vọng.
Tạ Duy thở phào một hơi, tâm tình tốt hơn rất nhiều, còn an ủi người bên cạnh: “Không sao, mỗi tổ khách quý đều giống vậy, khẳng định không chỉ có mình chúng ta đâu, tôi nghĩ đến mọi người cũng phải gian nan chuyển đồ thì tâm lý đã cân bằng……”
Một chữ cuối cùng không nói ra được.
Bởi vì anh ta nhìn thấy một người ngồi phơi nắng nhàn nhã cạnh cái ô to trước cổng lớn, bên cạnh còn có trợ lý đưa đồ uống cho, giống như đang hưởng thụ kỳ nghỉ phép. Mà Túc Nhiên và Hòa Hành đang thở hổn hển dùng xe đẩy nhỏ vận chuyển từng cái vali.
Có người đang nghỉ phép, có người lại đang làm cu li.
Mặt Tạ Duy xanh mét: “Mấy người lấy xe đẩy ở đâu vậy, không phải tự mình vận chuyển sao? Mấy người đang gian lận đấy!”
Túc Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, khinh thường nói: “Anh cho rằng ai cũng là cháu trai như anh chắc, còn tự mình chuyển? Ngu muốn chết.”
Tạ Duy đáp trả không hề khách khí: “Cậu thì không ngu chắc, không phải cũng giống cháu trai phải tự thân chuyển hành lý sao? Còn để người khác ngồi mát ăn bát vàng nữa!” Nói xong anh ta liếc nhìn Túc Vi Thanh, cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn thêm lần nữa.
Túc Nhiên nói một cách đương nhiên: “Tôi vốn dĩ chính là cháu trai, giúp ông cố chuyển hành lý là chuyện nên làm nhé.” Chút trai một giây trước còn đang nhìn ông cố phơi nắng mà lòng đầy oán niệm mình phải làm cu li, hiện giờ so sánh với Tạ Duy, tự dưng tâm thái lại tốt lên.
Cậu đắc ý lắc lắc đầu, phảng phất như chuyện bê hành lý cho ông cố là một việc hết sức vinh dự vậy. Lần này không cần Túc Vi Thanh thúc giục cậu đã nhanh nhẹn đẩy cái vali cuối cùng vào phòng.
Những người khác:……? Đây là Túc Nhiên?
Đừng nói đến mấy người Tạ Duy đầy mặt mộng bức, ngay cả Hòa Hành và trợ lý cũng choáng váng.
Một lát sau, Hòa Hành chần chờ đi đến bên cạnh Túc Vi Thanh nhỏ giọng hỏi: “Ông cố nhỏ, sao ngài làm được thế? Ngay cả Túc Nhiên tự cao tự đại cuồng cũng bị ngài PUA nữa? Thật quá lợi hại!”
Túc Vi Thanh trầm ngâm một lát: “Có thể là do áp chế huyết mạch đi.”
Trợ lý Tiểu Bạch giơ ngón tay cái lên, hợp lý, vô cùng hợp lý!
*
Coong ——
Đồng hồ trên tường phòng trà vang lên, thời gian chỉ hướng 4:30.
Túc Vi Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, còn nửa tiếng nữa là tiết mục sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp. Anh ngồi ở một góc bàn trà từ tốn xem lưu trình của show.
Dựa theo cách nói phía trên, mỗi ngày từ 17:00 đến 23:00 là thời gian phát sóng trực tiếp cố định, thời gian còn lại khách quý có thể tự do hoạt động và nghỉ ngơi, nhưng tổ tiết mục sẽ quay chụp ngẫu nhiên ở các khu vực công cộng như phòng khách, phòng trà, phòng giải trí, nhà ăn để làm tự liệu tuyên truyền sống, các khách quý cần phải phối hợp.
Thoạt nhìn không có vấn đề gì, bất quá Túc Vi Thanh càng xem càng thấy cổ quái, luôn cảm giác trên đây còn che giấu bẫy rập.
Anh trầm tư liếc nhìn Du Tuế đang nghịch camera trong góc, người sau giống như cảm ứng được, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với anh. Cặp mắt hồ ly kia lóe ý cười và tia sáng giảo hoạt như vừa thực hiện được trò đùa dai nào đó.
Những người khác cũng lục tục đến phòng trà.
Tống Khinh vào trước Tạ Duy một bước, cậu ta cũng theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, đồng thời ho khan, trên gương mặt tái nhợt nhiễm sắc đỏ không bình thường, mặt mày uể oải, hữu khí vô lực tùy tiện vẫy vẫy tay với người đi qua bên cạnh: “Nhờ lấy giúp tôi một ly sữa bò lại đây.”
Đột nhiên bị sai sử, Bạch Tụng Âm có điểm ngốc, nhưng thấy thân thể cậu ta không tốt nên vẫn phối hợp đi vào gian nước trà rót một ly sữa bò đưa qua.
Tống Khinh uống một ngụm lập tức nhăn mày, Tạ Duy vừa lúc tiến vào, anh ta cầm lấy ly sữa bò nhét trở lại tay Bạch Tụng Âm: “Thân thể em ấy không tốt, không biết làm nóng sữa bò sao?”
Trợ lý Tiểu Bạch vô cớ bị chỉ trích, khuôn mặt tràn đầy mộng bức: “Không biết nha, anh ta cũng không nói trước.” Cậu hơi khó chịu nhưng suy xét đến thân phận đối phương, không muốn gây họa cho anh Nhiên và ông cố, nghĩ rằng đi đổi ly khác là xong.
Bấy giờ Túc Nhiên đi tới kéo cậu ta lại, cau có nhìn về phía Tạ Duy, nói trắng ra: “Em ấy lại không bắt anh trả tiền lương, đương nhiên không biết hầu hạ người giống thầy Tạ rồi, muốn uống sữa bò nóng thì tự mình rót đi.”
Nói xong, cậu đặt ly sữa bò lên bàn một cách thô bạo, nói năng có khí phách.
Mặt Tạ Duy lập tức đen thui.