“Ông cố, vali mà ngài muốn cháu đã mua về rồi!” Bạch Tụng Âm xách theo một cái vali lớn màu đen vào nhà, đồng thời lấy bộ văn phòng tứ bảo mới mua đưa qua, thuận miệng phun tào: “Bộ này giá tận ba vạn đó, chủ quán còn nói đây chỉ là giá tầm trung thôi, may là trong thẻ cháu có tiền chứ không lại phải xin công ty.”
Túc Vi Thanh thưởng thức trọng lượng bút lông, cũng được, anh gật đầu nói không chút để ý: “Bộ giấy bút mực này không cần bảo Hòa Hành bên kia ra tiền, để tôi trả.”
Bạch Tụng Âm sửng sốt, theo bản năng muốn nói: ông cố ngài làm gì có tiền, không phải ngay cả khoản dự chi cát-xê chương trình cũng bị anh Nhiên cầm đi đầu tư phim mới rồi sao? Kết quả là thấy Túc Vi Thanh vẫy tay với mình, ý bảo cậu ta cầm vali vào phòng ngủ với anh.
Trợ lý Tiểu Bạch đi vào liền trợn tròn mắt, bên trong là từng xấp tiền mặt mới tinh.
Túc Vi Thanh tùy tiện ném cho cậu ta 5 xấp, nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Trừ đi tiền mua gấy bút mực, dư lại đều là tiền tiêu vặt cho cậu.”
“Cho, cho cháu……?” Kinh hỉ từ trên trời rơi xuống đập cho đầu óc Bạch Tụng Âm choáng váng, thụ sủng nhược kinh(1).
(1)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Túc Vi Thanh bị chọc cười, duỗi tay xoa đầu cậu: “Chứ gì nữa? Chẳng lẽ để cậu gọi không một tiếng ông cố sao?” Nói tới đây anh có chút cảm khái: “Theo lễ tiết thì quà gặp mặt của trưởng bối cho tiểu bối nếu không phải linh bảo quý giá thì cũng nên là ngọc quyết tùy thân, tiếc là giờ tôi không có thứ gì trên người……”
Anh nghĩ một lát, tiện tay cầm phù chú đã vẽ trước đó ra gấp thành hạc giấy đưa cho Bạch Tụng Âm: “Đã dùng một lần, bất quá còn chút linh lực bên trong, bảo đảm trong thời gian tới cậu làm việc gì cũng suôn sẻ, coi như cộng thêm vào quà gặp mặt đi.”
Bạch Tụng Âm dùng hai tay tiếp nhận hạc giấy nhỏ bé tinh xảo, ước chừng sửng sốt một phút, gương mặt ửng đỏ. Cậu ta gãi đầu, tựa hồ không biết nên phản ứng như nào, không còn cơ linh như ngày thường.
“Đây là lần đầu tiên cháu nhận được quà gặp mặt của trưởng bối……” Cậu cung kính vái một cái: “Ông cố, cháu sẽ cất kỹ, cảm ơn ngài!”
Túc Vi Thanh trầm tư nhìn cậu. Xét từ tướng mạo đứa nhỏ này, khó trách cậu lại có thể chơi với loại người tính thối như Túc Nhiên, quá giống nhau, đều là hai cái mệnh cô tinh.
—— không cha không mẹ, không có người thân.
Tuy nhiên anh không nói ra, cũng không cần thiết chọc vào vết sẹo của đứa nhỏ.
“Cậu cất đống tiền còn lại vào vali đi, đặt ở góc phòng là được.” Túc Vi Thanh nói xong liền đi ra ngoài, lưu lại thời gian tiêu hóa cho cậu ta.
Anh mới ngồi xuống phòng khách chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng mở cửa. Chút trai lén lút thò đầu vào thăm dò, vừa vặn đối diện với anh. Túc Nhiên rụt cổ, ngay sau đó lại giả vờ như không có việc gì xảy ra rồi bước vào, phảng phất người không về nhà mấy ngày qua không phải là cậu vậy: “Ông cố, mọi người ăn cơm chưa?”
Túc Vi Thanh cũng không vạch trần cậu, một bên xem di động một bên nói không chút để ý: “Ăn rồi, cậu thì sao.”
“…… Cũng ăn rồi.” Ăn một bụng tức.
Túc Nhiên hung tợn nghiến răng, lúc đi ngang qua phòng ngủ phụ vừa hay nhìn thấy Bạch Tụng Âm đang kéo một cái vali lớn tới góc phòng, cậu thấy lạ nên nhìn kỹ hơn, đó là cái gì?
Túc Vi Thanh nhàn nhạt nhắc nhở: “Tụng Âm, làm xong nhớ đóng cửa cho kỹ.”
“Vâng, ông cố.” Bạch Tụng Âm cất xong vali thì nghiêm túc đóng cửa phòng ngủ phụ, ngăn cách ánh mắt tò mò của chút trai.
Túc Nhiên nghiến răng, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Bạch Tụng Âm và Túc Vi Thanh, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ có việc giấu mình. Chẳng lẽ mộ ông cố còn vật bồi táng mà không nói cho mình, cố ý an bài Tặng Không đi lấy về?
Đáng giận, từ khi nào quan hệ của ông cố và Tặng Không lại tốt như vậy chứ! Hai tên phản đồ, hừ, muốn giấu cậu hả, cửa cũng không có nhé! Chút trai nghĩ mà chua lòm, càng tò mò thứ gì trong rương hơn.
Bất quá cậu cũng không dám trực tiếp đi hỏi, đành giả bộ không có việc gì về phòng ngủ mình. Chờ đến tối sau khi Bạch Tụng Âm rời đi, xác định ông cố đang đả tọa ở ban công, cậu mới khẽ meo meo đẩy cửa phòng ngủ phụ ra.
Bước vào, Túc Nhiên liền sững sờ.
Cậu đột nhiên ý thức được phòng ngủ phụ mà ông cố đang ở kỳ thật chính là phòng để đồ trước kia của mình. Căn phòng không lớn, hiện giờ bên trong chỉ để một cái giường đơn bình thường, một cái tủ quần áo và một cái án thư, quả thực còn đơn sơ hơn cả quan tài dưới mộ thất ông cố.
Chút trai đột nhiên thấy hổ thẹn.
Cậu cầm tất cả khoản dự chi ra ngoài để bị ma quỷ lừa mất, mà không để lại một đồng nào cho ông cố, cậu đúng là tên cặn bã……
Vừa phỉ nhổ chính mình, cậu vừa không quên tò mò mở vali trong góc ra.
Từng xấp tiền mặt lập tức đập vào mắt.
“F*ck……Hóa ra ông cố giàu như vậy?” Chút trai trực tiếp bị hình ảnh này đánh cho choáng váng. Cậu tùy tiện cầm một xấp lên, đột nhiên thấy kỳ quái: “Số seri phía trên sao quen mắt thế ta? Hình như mình từng thấy ở đâu rồi thì phải?”
Từ từ! Đây không phải đống tiền mặt mà mình mới rút ngân hàng, cầm đi cung phụng cái tên Tinh Quân kia sao?!
“Ngu xuẩn.”
Giọng nói xuất hiện đột ngột dọa Túc Nhiên nhảy dựng. Cậu lập tức quay đầu lại, liền thấy ông cố khoanh tay dựa vào cửa, khóe môi hơi cong, cười như không cười nhìn cậu.
Túc Vi Thanh tiếc nuối lắc đầu bình luận: “Nhà họ Túc của tôi sao lại sinh ra tên ngu xuẩn như cậu chứ, rốt cuộc gien xảy ra vấn đề ở thế hệ nào, thật đen đủi.”
“Thôi, sớm đến chỗ hộ tịch sửa tên đi, nói không chừng còn có thể cứu vớt một chút chỉ số thông minh của cậu, Túc Chiêu Tài.”
Túc Nhiên điên rồi: “……” F*ck!!!