Giang Nhất Miên ngừng xe trước cửa trang viên, vừa hay chú cậu ta ở bên ngoài nên cậu cung kính hô một tiếng: “Chú nhỏ” sau đó giới thiệu với anh: “Đây là Túc Nhiên, thằng bạn tốt nhất của cháu, cũng là người hợp tác trọng kịch bản mới của cháu.”
Túc Nhiên hô một tiếng “Giang tiên sinh”, có chút kinh ngạc đánh giá người đàn ông trước mắt, đại sư huyền học nổi danh trong giới, Giang Kiều.
Khác với hình tượng uy nghiêm mà cậu đã tưởng tượng, Giang Kiều da dẻ tái nhợt, mặt mày uể oải, ngồi trên xe lăn khẽ gật đầu về phía hai người, dáng vẻ trông giống một mỹ nhân ốm yếu.
Ngồi xe lăn…… Hai chân có khuyết tật sao? Túc Nhiên âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ là cái giá phải trả do tiết lộ thiên cơ quá nhiều?
“Vào đi.” Giang Kiều điều khiển xe lăn chạy bằng điện, dẫn bọn họ vào trang viên.
Giang Nhất Miên nhỏ giọng giới thiệu với Túc Nhiên: “Hàng năm chú tôi đều ở trong vườn, trước kia tôi cũng ở đây nhưng nơi này quá lớn quá trống trải nên về sau tôi đã dọn ra ngoài.”
Túc Nhiên nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả nhiên, đình viện mênh mông vô bờ thật đẹp mắt, nhưng nhìn khoảng cách này chắc từ cửa phải đi 1km mới có thể đến phòng.
Cậu cũng thấp giọng hỏi Giang Nhất Miên: “Chân cẳng chú ông không tiện sao còn muốn bố trí cái sân lớn như vậy, bên trong có trận ngũ hành bát quái à?”
Giang Nhất Miên rất kinh ngạc: “Ai nói chân cẳng chú tôi không tiện?”
Túc Nhiên: ?
“…… Chú ấy ngồi xe lăn mà?”
Thanh âm này hơi lớn nên cả Giang Nhất Miên và Giang Kiều đều đồng loạt nhất trí quay sang nhìn cậu, ánh mắt hết sức cổ quái.
Giây tiếp theo liền nghe thấy Giang Kiều ốm yếu chậm rì rì hỏi lại một câu: “Sân lớn như vậy không ngồi xe lăn thì khi nào mới đến phòng?”
Khi họ nói chuyện, quản gia đẩy tới hai cái xe lăn, ý bảo hai vị khách cũng nhanh chóng ngồi lên đi.
Túc Nhiên hỗn độn trong gió: “……”
Hóa ra xe lăn nhà mấy người là công cụ thay đi bộ phỏng?
Cuối cùng ba người ngồi trên xe lăn chạy bằng điện trên, thưởng thức phong cảnh ven đường, từ từ tiến về phòng Giang Kiều.
Giang Kiều ngồi khoanh chân trên đệm, thần sắc ốm yếu dần bị sự nghiêm túc thay thế. Hai người còn lại cũng lập tức thẳng người như bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Hai đứa muốn cầu gì?” Giang Kiều chậm rãi hỏi.
Túc Nhiên lập tức trả lời: “Hy vọng tiến độ quay chụp phim mới có thể thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ trở ngại gì!” Cậu vốn định nói "thành công vang dội" nhưng lại cảm thấy loại chuyện này phải dựa vào thực lực của mình nên mới muốt lời này xuống.
Giang Nhất Miên cũng gật đầu đồng ý với lời cậu.
Đối diện Giang Kiều là một mặt tường, bên trên treo phù chú Tinh Quân chúc phúc. Anh ta nhắm mắt thấp giọng niệm gì đó, một lúc sau mới mở mắt nhìn về phía hai người: “Mang theo cống phẩm chứ?”
“Mang theo mang theo!”
Hai người sảng khoái giao tiền, cao hứng phấn chấn mở cái vali đen ra, bên trong là mấy chồng tiền mặt.
Thật ra Túc Nhiên vẫn còn hơi lo lắng, đốt tiền thật có thực sự được không? Có phạm pháp không nhỉ? Nhưng mấy ý niệm lung tung rối loạn này rất nhanh biến mất.
Khi ngọn lửa xanh lục bùng lên trên đầu ngón tay Giang Kiều dần cắn nuốt tiền mặt mà không hề có khói, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tiền mặt đang từ từ biến mất, cho đến không còn dấu vết nào.
Quả nhiên là thần tích cung phụng Tinh Quân!
Hai người hưng phấn liếc nhau, bái đúng thần rồi, tâm nguyện bọn họ sắp thành hiện thực rồi!
Giang Kiều đột nhiên mở miệng đánh hai người trở tay không kịp: “Tinh Quân cảm thấy hai đứa cung phụng quá ít, không cao hứng.”
“Vậy, vậy Tinh Quân muốn bao nhiêu?”
Giang Kiều chậm rãi nói: “Tinh Quân đương nhiên sẽ không làm khó dễ hai đứa, tín đồ ngài chỉ cần làm theo khả năng của mình thôi.”
Hai người thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Giang Kiều tiếp tục nói: “Cho nên, Túc Nhiên cậu giao 50 vạn, Giang Nhất Miên cháu giao 20 vạn là được.”
Túc Nhiên: ???
Giang Nhất Miên: ???
Con mẹ nó, làm theo khả năng chính là đào rỗng tất cả tiền của hai người bọn họ hả?
“Không thể nào!” Hai người coi tiền như mạng lập tức nóng nảy: “Tuyệt đối không thể, pháp sự này chúng cháu không làm!”
Nói xong thì định bước ra ngoài.
Rầm ——!
Cửa lớn bị âm phong đóng lại, ngay sau đó vô số quỷ ảnh tràn vào từ cửa sổ, từng đôi mắt đỏ tươi âm trầm gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.
Hai người "áu" một tiếng lui về bên cạnh Giang Kiều.
Giang Nhất Miên thật hỏng mất: “Chú nhỏ, chú là chú ruột cháu mà, chú không thể hại cháu như vậy!”
Giang Kiều thở dài, có vẻ hết sức bất đắc dĩ: “Chú cũng không muốn nhưng Tinh Quân đã nói vậy thì chú chỉ có thể làm theo thôi.”