Chương 24

Địa phủ hàng năm âm trầm tĩnh mịch đột nhiên náo nhiệt lên.

Từng đạo thiên lôi ngang trời xuất thế, kèm theo tiếng vang thật lớn, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, đua nhau chạy trốn.

“Cứu mạng ——! Mẹ nó, chẳng lẽ có ác nhân muôn đời sắp đầu thai? Làm hại ông đây bị thiên lôi lan đến!”

“Chạy mau chạy mau, không chạy sẽ bị đánh trúng đó!”

ba thế hệ nhà họ Túc cũng không ngừng chạy loạn, nhưng dần dần mọi người liền phát hiện vấn đề, ba "người" này chạy đến nơi nào thì thiên lôi liền theo tới nơi đó.

Lại có một đạo thiên lôi đánh xuống, ông cháu nhà họ Túc theo bản năng cách xa nhau ra. Thiên lôi đánh thẳng xuống đầu Túc Lãi Kim còn đang ngơ ngác, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, thực hiển nhiên trận thiên lôi này chính là hướng về một mình ông.

“ĐM!” Một lát sau, Túc Lãi Kim phun ra ngụm khói đen, không nhịn được chửi tục: “Rốt cuộc là tên khốn nào muốn chỉnh ông đây hả?”

Một giọng nói nặng nề đột nhiên xuất hiện: “Đó là trời phạt vì tội luân lý.”

Chúng quỷ nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy Tư Mệnh mặc áo đen bay từ từ đến bên này, bọn họ sôi nổi kính sợ cúi đầu hành lễ.

“Đại nhân.” Túc Lãi Kim gọi một tiếng, có chút không thể tưởng được: “Trời phạt vì tội luân lý là có ý gì…… Bố tôi lại làm gì rồi?”

Tư Mệnh giơ tay biến ra một màn hình giữa trời, đập vào mắt chính là hình ảnh Túc Vi Thanh lúc làm CCCD.

Trong lúc nhất thời, mặt ba đời ông cháu họ Túc đều vặn vẹo.

“Ông ta ghi đên mình dưới danh nghĩa tôi hả?” Túc Lãi Kim điên luôn rồi: “Khó trách tôi lại bị sét đánh, ổng thật đúng là cha ruột tôi mà, còn có thể làm như vậy?”

Túc Thành có bối phận nhỏ nhất cũng muốn điên luôn: “Nếu cụ sống thêm mấy trăm tuổi thì chắc không phải cái CCCD tiếp theo của cụ sẽ ghi dưới danh nghĩa cháu chứ? Lúc đó đến lượt cháu bị sét đánh hả?”

“Không chỉ có vậy…… Cụ còn muốn đổi tên cho chúng ta…… May là nhân viên công tác ngăn ổng lại.”

Nhắc tới đổi tên, biểu tình Túc Lãi Kim càng thêm vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người yên tâm quá sớm rồi, lấy trình độ hiểu biết của tôi đối với bố mình, ổng tuyệt đối sẽ không từ bỏ cái nghiệp lớn sửa tên này.”

“Nhớ năm đó đại trưởng lão trong tộc đặt tên cho tôi là Túc Liễm Nguyệt, vốn là một cái tên hay phong hoa tuyết nguyệt, không ngờ khi ổng thành bố tôi lại bảo vớt mặt trăng (Liễm Nguyệt) có ích lợi gì đâu, đều là lời nói rỗng tuếch thôi. Ổng một hai phải sửa tên tôi thành Lãi Kim, sửa tên em trai tôi thành Lãi Ngân, bảo là có vàng lại có bạc, cát lợi lại vui mừng!”

Lý do này thoáng chốc đã làm tất cả người nghe thấy đều lâm vào trầm mặc, ngay cả khóe miệng Tư Mệnh cũng hơi run rẩy. Quá đáng, thật là quá đáng quá mà, không hổ là anh, Túc Vi Thanh, ngủ say hai trăm năm vẫn cứ không thay đổi bản tính.

Nói tới đây, Túc Lãi Kim nhìn con trai bên cạnh cười lạnh nói: “Cứ chờ xem, không lâu nữa nói không chừng hai ngươi sẽ phải đổi thành Chiêu Tài Tiến Bảo đó.”

“!!!”

“Không cần đâu huhu!!!”

*

Ba con quỷ dưới âm phủ đã đoán trước được tương lai thê thảm, nhưng chút trai trên dương gian vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi hưng phấn sắp ký được hợp đồng. Ký hợp đồng liền có khoản dự chi, số tiền này hắn là có thể quay một bộ phim chiếu mạng vốn ít, kế hoạch thông qua!

Túc Nhiên đắm chìm bên trong kế hoạch tốt đẹp mà không biết kế tiếp cậu sẽ gặp phải những gì.

Cách ngày, tổ tiết mục mang theo máy quay phim đi tới dưới lầu nhà Túc Nhiên, bọn họ muốn bắt đầu quay từ lúc ký hợp đồng.

Hòa Hành dẫn phó đạo diễn lên tầng, hai người hàn huyên vài câu, trên mặt đều là xuân phong đắc ý. Dù sao thì cũng là cục diện đẹp cả đôi đường, mọi người đều tràn ngập mong đợi đối với tương lai.

Phó đạo diễn còn cố ý hỏi vài câu về tình huống của Túc Nhiên và ông cố cậu: “Ông cụ năm nay bao nhiểu tuổi? Có thể chịu được 6 tiếng phát sóng trực tiếp mỗi ngày không? Nếu không được thì chúng tôi có thể điều chỉnh một chút.”

Biểu tình Hòa Hành có chút chần chờ: “…… Không quá lớn tuổi, 6 tiếng hẳn là không sao đâu.”

Phó đạo diễn vỗ vai anh cười trêu chọc: “Anh nhìn anh kia, sao còn khiêm tốn thế, đã là ông cố thì sao có thể không lớn tuổi? Anh yên tâm đi, tuy rằng đạo diễn Du của chúng tôi lúc quay tiết mục thường xuyên có vài chiêu trò không tốt khiến nghệ sĩ trở tay không kịp, nhưng đối với người già vẫn tương đối khoan dung!”

Nói xong, trước khi vào cửa, phó đạo diễn còn lấy từ chỗ nhân viên công tác một giỏ thực phẩm chức năng: “Anh nhìn này, đây là lễ vật mà đạo diễn Du phân phó chuẩn bị cho ông cụ đó.”

Hòa Hành không trả lời, chỉ im lặng đẩy cửa ra.

Phòng khách thanh âm có điểm sảo.

Bọn họ tò mò nhìn vào bên bên trong một vòng, liền thấy ba người trẻ tuổi ngồi trên sô pha. Trong số đó, vị đỉnh lưu luôn luôn dã tính khó thuần đang cầm di động chuyên chú chơi game, thường thường còn rống giận với trợ lý Bạch Tụng Âm một tiếng: “Mẹ nó, cậu chạy cái gì, tôi là xạ thủ, cậu phải bảo vệ tôi chứ! Bảo vệ ông cố làm gì, ổng là đường trên! Đường trên đi một mình! Không cần cậu bảo hộ bên cạnh…… Áu!”

Túc Vi Thanh bên cạnh cầm quyển sách trực tiếp đập miệng cậu, thanh âm nhàn nhạt: “Đừng ồn, lỗ tai đau.”

Lời này có lực uy hϊếp mười phần, thoáng chốc toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.

Máy quay phim đã ghi lại rõ ràng một màn này.

Phó đạo diễn nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ vào Túc Vi Thanh hỏi Hòa Hành: “Đây là ai thế? Lại có thể khiến đỉnh lưu của chúng ta ngậm miệng? Bị đánh mà còn không phản kháng? Đây vẫn là Túc Nhiên dám hất rượu vang vào mặt tiền bối trong giới ngay lúc phát sóng trực tiếp mà tôi biết đó sao?”

“Người này là ai vậy, anh giới thiệu cho tôi đi, tôi muốn mời cậu ấy tham gia tiết mục!”

Hòa Hành chỉ giỏ thực phẩm chức năng trong tay ông, ngữ khí một lời khó nói hết: “…… Đây là đối tượng mà ông muốn đưa lễ vật, ông cố nhỏ của Túc Nhiên.”

Phó đạo diễn: ?