Túc Nhiên còn nghiêm túc tính thử.
“Ông cố bảo trong một năm tới tôi sẽ ứng kiếp, nếu hiện tại bắt đầu quay phim, từ chuẩn bị, tiến tổ đến tuyên truyền chỉ cần nửa năm là có thể hoàn thành, nếu may mắn thì trước cuối năm tôi có thể lấy được giải thưởng kỹ thuật diễn tốt nhất……” Nghĩ như vậy lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Giang Nhất Miên nghe cậu lầm bầm lầu bầu lập tức bắt lấy từ ngữ mấu chốt: “Ứng kiếp là ý gì?”
Túc Nhiên nói đại khái về mấy chuyện ông cố bảo cậu.
Giang Nhất Miên lắc đầu hoài nghi nói: “A Nhiên, tôi thấy ông cũng không có tướng đoản mệnh, chắc không phải ông ấy đang cố ý đe dọa cậu chứ?”
“Ông biết xem tướng hả?”
“Đương nhiên, ông cũng không nhìn xem tôi là ai, đã nghe qua đại sưu huyền học trứ danh trong vòng Giang Kiều chưa, đó chính là chú ruột tôi đấy. Tôi được chú nuôi từ nhỏ, mưa dầm thấm đất biết chút tướng thuật không phải rất bình thường sao?”
Giang Nhất Miên giơ lên gương mặt non nớt, dùng tay vỗ ngực đảm bảo chắc nịch với cậu: “Yên tâm đi, tí ông về nhà tôi, tôi vẽ một tấm phù chú cho, bảo đảm ông sẽ không có chuyện gì cả! Hơn nữa tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ phim mới của chúng ta kéo được đầu tư thì mời chú nhỏ tôi tính ngày khởi động máy cho chúng ta, lại làm lễ trừ tà xua đi đen đủi, khẳng định phim mới một khi chiếu là sẽ hot, chúng ta cùng rửa mối nhục xưa!”
Túc Nhiên đương nhiên cũng từng nghe thấy tên Giang Kiều, không ít minh tinh mê tín trong vòng đều đã tìm anh ta tính mệnh, cực kỳ tôn sùng anh ta. Nghe được lời đảm bảo của tri kỷ nhà mình, trong lòng Túc Nhiên cũng kiên định hơn rất nhiều.
Nói không chừng ông cố chính là cố ý lừa cậu để buộc cậu phải đi trả nợ thì sao?
A, muốn quản cậu á? Cửa đều không có nhé! Túc Nhiên cậu yêu tự do cả đời phóng đãng không kìm được, không ai cản được!
“Đi, về nhà ông!” Cậu cao hứng phấn chấn nói: “Đúng rồi, ông còn phải thu lưu tôi mấy ngày, đến khi tìm được nhà đầu tư cho phim mới thì tôi lại về thanh toán với công ty.”
“Không thành vấn đề, gần đây chú nhỏ tôi không có nhà, ông cứ việc ở với tôi, ở bao lâu cũng được!”
*
Túc Vi Thanh bởi vì “trong chốc lát sẽ không chết” mà bị thằng chút trai bất hiếu thiếu nợ không trả, lúc này anh đang an nhàn đọc sách trong phòng khách. Không chỉ có mỗi quyển trên tay anh mà trên bàn trà còn xếp một chồng tư liệu rất dày, từ sách lịch sử, bút ký đến tạp chí, từ điển, thậm chí ngay cả cũng có, có thể nói là vô cùng toàn diện.
Trợ lý Tiểu Bạch cầm di động bị ngắt giữa chừng, thở ngắn than dài đi vào phòng. Túc Vi Thanh liếc cậu ta một cái, thuận miệng hỏi: “Lo cậu ta xảy ra chuyện gì hả?”
Bạch Tụng Âm liều mạng gật đầu, dáng vẻ xúc động nói: “Ông cố, không phải tất cả quỷ đều giống ngài……” Cậu ta dừng một chút, vốn định nói là hoà ái dễ gần, nhưng nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại kia, nhớ tới bộ dáng khủng bổ khi anh đánh đỉnh lưu tơi bời, cậu ta vẫn nuốt từ này xuống bụng, sửa thành: “Nếu anh Nhiên bị quỷ bên ngoài bắt được thì phải làm sao bây giờ……”
Túc Vi Thanh hứng thú nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu. Chút trai và bé trợ lý của cậu ta cũng thật thú vị, đừng nhìn ngày thường hai người đều hố lẫn nhau, rất có bộ dạng chết đạo hữu không chết bần đạo, nhưng lúc mấu chốt lại luôn quan tâm nhau, không rời không bỏ.
Cái này làm anh nhớ tới tựa hồ mình cũng có một người bạn.
Bất quá khác ở chỗ, vị kia không cảm thấy bọn họ là bạn, hơn nữa mỗi lần đều là y đơn phương bị anh lừa.
Chậc, thật là khiến người ta nhớ mong mà.
“Ông cố……” Bạch Tụng Âm gọi anh một tiếng: “Hình như tâm tình của ngài rất tốt ạ?”
Túc Vi Thanh uống ngụm nước, áp xuống ý cười trên khóe môi, lười biếng nói: “Có thể là vì nghĩ tới một ít hồi ức thú vị đi.” Nói tới đây, anh đột nhiên bỏ ly nước xuống, giống như cảm ứng được gì đó nhìn về phía ban công: “Đúng là nghĩ cái gì thì cái đó tới.”
Bạch Tụng Âm cũng quay đầu nhìn theo nhưng không thấy cái gì hết.
Túc Vi Thanh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt dặn dò một câu: “Đi mua chút đồ ăn về, hôm nay có khách đến.”
“À, vâng.”