Chương 17

Lời này vừa được nói ra, ngay cả Túc Vi Thanh cũng trầm mặc.

Tuy rằng anh mới tỉnh lại không lâu nhưng đã nhanh chóng bù lại thường thức cơ bản của thế giới này, đặc biệt là các danh từ liên quan đến vũ đài danh lợi của giới giải trí. Thật không ngờ nha, ước mơ của chút trai lại lớn và không thực tế đến vậy.

Ảnh đế Túc cơ mà, quả thật rất biết nằm mơ nha, không hổ là con cháu họ Túc của anh.

Anh vừa cảm khái xong đã thấy chút trai tung ta tung tăng đi tới, sửa lại thái độ phản nghịch lúc nãy, bắt đầu nịnh nọt đấm vai rót nước cho anh, một bên hầu hạ một bên bày tỏ lòng trung thành: "Ông cố, lúc trước thái độ cháu không tốt, mong ngài nể tình cháu là huyết mạch duy nhất của ngài, ngàn vạn lần đừng so đo với cháu nhé……”

Túc Vi Thanh cười như không cười nhìn cậu, biết rõ mà còn nói: “Muốn sửa mệnh?”

Chút trai gật đầu liên tục: “Cháu còn có ước mơ chưa hoàn thành, sao có thể chết chứ? A không, là cháu còn chưa trả hết nợ! Ông cố, ngài hẳn là giữ lại một mạng của cháu, để cháu có thể nỗ lực kiếm tiền tu sửa lăng mộ cho ngài á!”

Túc Vi Thanh nhàn nhạt nói: “Hiện giờ linh lực tôi không đủ, mặc dù muốn thay đổi vận mệnh đã định của cậu thì cũng không thể làm được.”

Mặt Túc Nhiên lập tức lộ vẻ u ám, xong rồi, ông cố cũng không làm gì được, vậy chẳng phải mình chết chắc rồi sao?

Túc Vi Thanh dừng một chút mới bổ sung: “Bất quá, nếu cậu có thể tìm về pháp khí quạt ngọc tùy thân của tôi, giúp tôi khôi phục sáu phần thực lực thì kỳ thật có thể thử xem.”

Túc Nhiên thấy ý cười bên môi ông cố lập tức ý thức được đối phương là cố ý chơi mình, nhưng mà giờ đang có việc cầu xin người ta, dù ngày thường cậu kiêu ngạo cuồng vọng như nào thì lúc này cũng chỉ có thể nuốt xuống lửa giận, miễn cưỡng cười cười: “Ông cố, thế cháu phải đi đâu tìm quạt ngọc về……”

Cậu còn chưa nói hết câu, Túc Vi Thanh đã đi ra ngoài.

Túc Nhiên nhanh chóng đuổi kịp.

Túc Vi Thanh chỉ vào TV phòng khách, trên màn hình lớn vừa lúc dừng ở hình ảnh phần thưởng mùa này của chương trình , đúng là cây quạt ngọc đã bị bố Túc Nhiên bán đi.

Túc Nhiên: “……” F*ck, hóa ra là chờ mình ở đây!

Hiện tại có hai lựa chọn bày ra trước mặt cậu, hoặc là cút đi tham gia chương trình lấy phần thưởng, hoặc là bỏ tiền mua cái quạt kia về.

Túc Vi Thanh vỗ đầu cậu, lười biếng cười nói: “Chút trai, à không, ảnh đế Túc tương lai, cậu có thể từ từ suy xét.” Nói xong anh liền nhàn nhã đẩy cửa đi vào phòng ngủ phụ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ông cố rời đi tiêu sái, lần này lại đến phiên Túc Nhiên mất ngủ.

*

Lúc Túc Vi Thanh tỉnh dậy đã là giữa trưa hôm sau. Anh rời giường thay sang bộ quần áo mà lúc trước Bạch Tụng Âm chuẩn bị cho anh, hẳn là số đo của chút trai vì anh mặc có hơi rộng.

Tủ lạnh vẫn còn Coca, Túc Vi Thanh mở ra uống một ngụm liền cau mày, có vị đắng khác với tối qua, nhưng anh vẫn bình tĩnh uống một hơi cạn sạch.

Không phải đồ uống biến chất mà là thân thể anh đang thay đổi, đây là cái giá phải trả cho việc tiêu hao linh lực tối qua.

Tuy anh trường sinh nhưng các chức năng cơ bản của thân thể lại cần duy trì bằng linh lực. Vậy nên nếu linh lực trong cơ thể càng ít thì ngũ cảm của anh sẽ càng thoái hóa nhanh hơn. Còn nếu hoàn toàn mất đi linh lực, anh sẽ không chết nhưng sẽ biến thành một loại tồn tại khác.

Loại tồn tại này trên ý nghĩa rộng thì được gọi là “Thần”. bất quá anh càng nguyện ý gọi là quái vật không già không chết, không có cảm xúc hơn.

Túc Vi Thanh lười nhác ngồi trên sô pha, tiện tay mở TV lên để tiếng ồn ào nhốn nháo truyền ra từ bên trong. Tuy chỉ là một vài câu chuyện cẩu huyết không có logic nhưng vẫn làm anh sung sướиɠ nheo mắt lại.

Anh rất thích phồn hoa chốn nhân gian, cũng không muốn trở thành loại quái vật kia.

Cho nên, anh phải mau chóng lấy về pháp khí của mình, còn cần tìm được phương pháp tăng tiến tu vi trong thời đại linh khí khô kiệt này.

“Đinh ——” một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, trợ lý Tiểu Bạch thò đầu vào dò xét, Túc Vi Thanh quay đầu lại nhìn cậu ta, Bạch Tụng Âm theo bản năng rụt đầu về nhưng rất nhanh đã xách bữa sáng bước đến.

“Ông cố, cháu mua bánh bao, sữa đậu nành cho người và anh Nhiên…… Ủa? Anh Nhiên đâu ạ?” Bạch Tụng Âm mở cửa phòng ngủ, bên trong không có một bóng người.

Đối với việc này Túc Vi Thanh không hề bất ngờ, một tay anh chống cằm, lười biếng cười nói: “Khẳng định là chạy rồi.”

“Hả?” Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh không vội vàng không hoảng hốt, Bạch Tụng Âm càng thêm khó hiểu.

Túc Vi Thanh biết rất rõ rằng hôm qua anh đã ném xuống một quả bom lớn như vậy, tuy lúc ấy chút trai chắc chắn bị dọa không nhẹ nhưng cả đêm trôi qua cũng đủ để cậu suy nghĩ đối sách, ví dụ như hoài nghi tính chân thật trong lời anh, lại cí dụ như tìm kiếm kiến nghị cứ “chuyên gia uy tín” khác, v.v.

Nhưng anh một chút cũng không vội.

Sau khi thành niên anh đã kế thừa chức vị Đại Tư Tế, đám tiểu bối hỗn xược không phục và đám trưởng lão cáo già xảo quyệt của gia tộc họ Túc đều không phải cái đèn cạn dầu. Tuy nhiên anh vẫn có thể dùng gương mặt non nớt chậm rãi thu thập tộc nhân đến đến mức ngoan ngoãn dễ bảo, để bọn họ cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt mình gọi một tiếng “Đại Tư Tế”.

Khi đó thiên hạ đại loạn, thế lực các nơi chia đất xứng vương, nhìn chằm chằm gia tộc họ Túc như hổ rình mồi. Vậy mà Túc Vi Thanh cũng có thể mặt không đổi sắc lăn lộn trong đó, quấy nồi nước đυ.c đến long trời lở đất.

Hiện giờ thu thập một cái tiểu bối ít hơn hai trăm tuổi thì có tốn bao nhiêu sức lực đâu?