Những lời này tới quá đột ngột làm Túc Nhiên lập tức khôi phục ý thức trong mơ. Cậu tập trung nhìn kỹ, bố cậu vốn dĩ mang dáng vẻ thanh niên khí phách hăng hái giờ đã biến thành một cái ông cụ. Cậu chần chờ nói: “…… Bố?”
Túc Thành bắt lấy tay cậu, giọng nói tràn đầy tình cảm: “Con trai, sau khi bố chết, xuống dưới âm phủ vẫn luôn chú ý con, thấy con phát triển rất tốt trong giới giải trí, bố liền an tâm rồi!”
“A……” Túc Nhiên sửng sốt, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như nào, thậm chí còn không rõ đây là mơ hay là hiện thực.
Sau đó nghe thấy bố cậu tiếp tục nói: “Con trai ngoan, bố biết con luôn rất hiếu thuận, cho nên những thứ mà con nợ ông cố, còn có món nợ của bố, ông nội và cụ nội của con nữa, con nhớ phải trả lại tất cả đấy! Nhớ kỹ, nhất định phải trả, ngàn vạn lần đừng để ông cố của con xuống âm phủ tìm bố!”
“Từ từ?” Túc Nhiên càng nghe càng ngốc: “Chuyện ông cố sống lại, bố ở dưới âm phủ cũng biết rồi sao?”
“Đương nhiên, bố rất quan tâm con!” Túc Thành vỗ bả vai con trai, lời lẽ chính đáng nói.
Nhắc tới tiền, Túc Nhiên một giây liền tỉnh, không hể khách khí đập rớt tay bố ruột: “Không được, xã hội hiện đại nào có chuyện cha thiếu nợ thì con phải trả? Ai nợ thì người đó trả, một đồng tiền con cũng không ra!”
“Nghiệt tử!” Cha Túc lập tức không còn dáng vẻ ôn nhu hướng dẫn từng bước lúc trước, phát điên hô lên: “Tao trộm quạt ngọc của ông cố nhà mày chính là để đi khám bệnh cho mày, để mày được ở trong căn nhà lớn, mày quên lúc trước mày chọn như nào rồi sao? Năm đó tiền bán quạt tiền đều tiêu trên người mày, có biết không? Món nợ này phải tính trên đầu mày!”
Túc Nhiên cười lạnh một tiếng, nửa điểm không dao động: “Con mặc kệ, lúc ấy con mới bảy tuổi, đồng ngôn vô kỵ(1), OK? Bố hết hy vọng đi, thay vì yêu cầu con trả tiền, bố có thể nỗ lực kiếm tiền dưới âm phủ để trả nợ ông cố đó.”
(1)Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không thể coi là thật.
Còn chưa nói xong đã đột nhiên nghe được chuông báo thức, Túc Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cậu đột nhiên ngồi dậy thở hổn hển.
Trước mắt không còn đường hầm nhỏ hẹp sâu hún hút, mà là phòng ngủ đen như mực.
“Hóa ra chỉ là mơ.” Túc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, vậy mà cậu còn mơ thấy ông bố đã mất từ lâu của mình, cũng thật lạ.
Nghĩ đến thiếu chút nữa phải đội đống nợ nần của cả mấy thế hệ, Túc Nhiên không khỏi có chút thổn thức, còn cảm thấy may mắn: “May là mình ném nồi nhanh.” Nói xong, cậu uống chén nước rồi lại thoải mái dễ chịu nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Trước mắt tối sầm, lúc cậu một lần nữa nhìn rõ thì không ngờ lại thấy được mặt bố ruột.
Túc Nhiên ngốc luôn.
Ông cụ còn đang nổi trận lôi đình, tát cậu một cái: “Nghiệt tử! Còn dám về hả!”
Mặt Túc Nhiên bị đánh đau, giật mình ngồi dậy, đúng là phòng ngủ mình.
“Sao còn có liên hoàn mộng vậy……” Cậu xoa mặt chậm rãi tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận: “Nghiệt tử!”
Túc Nhiên vừa ngẩng đầu liền đối diện bộ dạng dậm chân của bố mình, căn bản còn chưa kịp phản ứng đã thấy ba ông cụ đứng bên giường, tất cả đều nhất trí căm tức nhìn cậu.
“Thằng con bất hiếu!”
“Thằng cháu bất hiếu!”
“Thằng chắt bất hiếu!”
“Mày không trả phần nợ của mình thì cũng thôi đi, ngay cả nợ của chúng tao cũng không muốn trả, còn để ông cố của mày xuống dưới làm phiền chúng tao? Mày điên rồi à thằng nghiệt tử này!”
Ba ông cụ này chính là bố, ống nội và cụ nội của cậu.
Ba người vây quanh cậu, mỗi người một câu mắng cậu túi bụi, đều nhất trí đếm kỹ từng cái "bất hiếu" của cậu.
“F*ck ——!” Cả người Túc Nhiên đều không ổn, cậu tự véo mình một phen muốn xác định mình chỉ đang mơ, kết quả là đau đến mức nhe răng trợn mắt, chứng minh rằng đây căn bản không phải mơ.
Cậu chỉ đắc tội với một ông cố thôi mà nào có ngờ lại khiến ba vị trưởng bối tức đến mức chạy lên dương gian mắng mình luôn?
Trong căn phòng tối tăm, ba ông cụ âm trầm trừng đôi mắt xanh lè lên nhìn chằm chằm mình làm Túc Nhiên tê dại: “Mấy người…… Rốt cuộc là người hay quỷ?”
Túc Thành cười lạnh: “Đương nhiên là quỷ, con trai, con không trả nợ, không muốn để bố con dễ chịu hơn, đúng không, giờ bố liền mang con xuống đó!” Nói xong, ba ông cụ vươn bàn tay đầy xương trắng về phía cậu.
“Cứu mạng ——!” Đời Túc Nhiên sợ nhất là quỷ, lập tức au áu kêu thảm thiết, bò loạn khắp giường: “Con sai rồi, bố, con sai rồi, con sai rồi, con không dám chọc ông cố tức giận nữa!!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, cắt ngang cục diện hỗn loạn này.
Túc Nhiên đang run bần bật rúc vào trong chăn, hoảng hốt ngẩng đầu, liền thấy dưới ánh đèn, một thân ảnh cáo ráo ưu nhã chậm rãi bước vào, như vị thần ngược sáng mà đến, cứu vớt cậu trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Giây tiếp theo, ba vị trưởng bối quỷ vừa rồi còn kiêu ngạo kia đồng loạt quỳ xuống cúi đầu, thanh âm nhỏ giống muỗi kêu:
“Bố……”
“Ông nội……”
“Cụ nội……”
Túc Nhiên: ĐM?