Hòa Hành đi rồi Bạch Tụng Âm không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Ông cố, ông thật sự định bảo anh Nhiên tham gia chương trình kia sao?”
Túc Vi Thanh lại rất bình tĩnh, anh xua tay nói: “Không vội, có hình ảnh tư liệu liên quan tới chương trình này không? Trước đưa tôi xem.”
“Có, có!”
Bạch Tụng Âm tìm video tổng hợp ghi hình phát sóng trực tiếp của mấy mùa trước đây, Túc Vi Thanh xem thử, đều là mấy tổ minh tinh khách quý dẫn theo một vị người nhà xuất hiện, mọi người cùng ở dưới mái hiên, nội dung chủ yếu xoay chung quang sinh hoạt hằng ngày.
Anh tùy ý tăng tốc video, rất nhanh đã xem đến mùa gần đây nhất.
Quán quân của mỗi mùa đều được xưng là gia đình mẫu mực, ngoại trừ cát xê đã thương lượng xong từ trước còn sẽ có một phần thưởng giá trị liên thành. Mà phần thưởng mùa kế tiếp - mùa thứ năm đã được công bố. Video vừa lúc kéo đến một màn này, phần thưởng đập vào mắt Túc Vi Thanh.
—— đó là một cây quạt bạch ngọc điêu khắc hoa văn đặc biệt, phần đuôi treo một đoạn tua rua màu xanh nhạt, nhẹ nhàng đong đưa theo gió, hết sức hút mắt.
Bạch Tụng Âm trầm trồ: “Oa, cây quạt này được làm tinh mỹ quá, nói không chừng xuất xứ từ cung đình. Nhưng rõ ràng cháu chưa từng thấy cây quạt này mà sao lại cứ cảm giác hơi quen quen?”
Đúng lúc này, một giọng nói ngậm ý cười xuất hiện trong video: “Cây quạt này là tôi mua từ trong tay một vị tiên sinh nghèo khó. Nghe nói ông ấy xuất thân từ danh môn vọng tộc, sau đó gia tộc bại lụi, để có tiền chưa bệnh cho con mà không thể không bán đồ gia truyền đi. Tôi đã mời chuyên gia kiểm định, cây quạt đã hai ba trăm tuổi, rất có giá trị sưu tầm, dùng làm phần thưởng của mùa này cũng coi như đào hết vốn liếng trong tay tôi.”
Bạch Tụng Âm: “Đạo diễn Du đúng là ra tay phóng khoáng, một khoản rất lớn đó, bất quá lai lịch của cây quạt càng nghe càng quen thuộc.”
Túc Vi Thanh nhàn nhạt nói: “Đó là quạt của tôi, bị cha Túc Nhiên trộm bán đi.”
Bạch Tụng Âm: “……” Trách không được lại quen như vậy!
Cậu ta cười gượng hai tiếng: “Ông cố, vậy giờ làm thế nào ạ? Dựa theo giá thị trường hiện tại thì cây quạt này khẳng định phải □□ con số mới có thể chuộc về, chỉ sợ anh Nhiên không muốn trả……” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Bởi vì cậu ta nhìn thấy ông cố mặt không đổi sắc nghiền nát lon Coca, bột phấn rào rạt chảy xuống từ đầu ngón tay thon dài của Túc Vi Thanh, mỹ cảm và khủng bố cùng tồn tại.
Túc Vi Thanh mỉm cười nhìn cậu ta, ngữ khí nhẹ nhàng: “Không, nó muốn.”
Trợ lý Tiểu Bạch lúng túng tránh phía sau sofa, rùng mình một cái, không phải vì chính mình, mà là vì anh Nhiên yêu tự do cả đời phóng đãng không kìm được nhà cậu.
*
Túc Nhiên không hề biết gì về diễn biến bên ngoài phòng ngủ.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay đã khiến thân thể và tinh thần của cậu khẩn trương cao độ, thật vất vả mới thả lỏng được, cậu ngã vào trên giường thích ý trở mình, ý thức dần dần mơ hồ chìm xuống.
Cười ẻ, nếu sớm biết ông cố là người sống thì cậu còn khẩn trương như vậy làm gì? Cậu không có khả năng trả nợ thay bố, một đồng tiền cũng không có. Kể cả có thì cũng phải dùng trên nghiệp lớn của mình mới đúng!
Nếu ông cố không phục nói thì có thể tự xuống âm phủ tìm bố cậu đòi nợ nha ~
Túc Nhiên mơ màng ngủ thϊếp đi.
Cậu mơ một giấc mơ, dáng vẻ cậu trở về lúc bảy tuổi, được bố nắm tay dắt đi trong đường hầm ẩm ướt âm u. Phía trước rất tối, mênh mông không có điểm cuối, cậu khẩn trương nắm lấy tay bố.
“Bố ơi, chúng ta đang đi đâu ạ?”
Bố sờ đầu cậu, cười tủm tỉm nói: “Con trai, không phải con vẫn luôn ao ước có thật nhiều tiền, ăn rất nhiều đồ ăn vặt, mua rất nhiều quần áo mới, ở trong căn nhà lớn sao? Hôm nay có thể thực hiện rồi.”
Bé Túc Nhiên chớp chớp mắt.
Đúng vậy, khi đó nhà bọn họ rất nghèo, ở thôn nhỏ dưới chân núi Lâm Nhai, mẹ cậu là một người phụ nữ hiền huệ, mà bố cậu là một họa sĩ tuy không bán được tranh nhưng lại tràn đầy hơi thở nghệ sĩ lãng mạng. Trước kia cậu có rất nhiều thân tộc họ Túc, về sau bố đã cắt đứt với bọn họ, sinh hoạt của gia đình cậu càng khó khăn hơn.
Bố hỏi cậu: “Con trai, con có hai lựa chọn, hoặc là bậy giờ có nhiều tiền nhưng số tiền này không phải của con, nếu hiện tại con tiêu thì lớn lên sẽ dần khốn cùng và nợ ngập đầu; một lựa chọn khác là vẫn luôn nghèo khó, chờ con lớn lên thì nỗ lực kiếm tiền, con chọn cái nào?”
Túc Nhiên cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: “Con muốn hiện tại có tiền sau đó thì không lớn lên!”
Cha Túc: “…… Rất tốt, trả lời y chang bố năm đó.”
Cha Túc tiếp tục nắm tay cậu đi về phía trước, vừa đi vừa kể về lịch sử lăng mộ này, về quá khứ tổ tiên. Nói xong, ông ôn thanh dặn dò: “Con trai, hiện tại con cầm vật bồi táng của tổ tiên, có thể trải qua sinh hoạt giàu có thoải mái, nhất định phải hiểu được cảm ơn, biết chưa?”
Túc Nhiên chớp chớp mắt: “Cảm ơn như nào ạ?”
Cha Túc đột nhiên cao giọng: “Ví dụ như nếu tổ tiên bỗng dưng sống lại thì con nhất định phải nhớ trả nợ đó!”