Chương 12

Nhiệt độ cái Weibo này không tính là quá cao, chỉ giới hạn trong siêu thoại của fans mà thôi nhưng cũng rất nhanh đã bị Giải trí Diễm Diệc - chỗ Túc Nhiên ký hợp đồng - phát hiện manh mối.

Người thứ nhất phát hiện chuyện này chính là người đại diện của Túc Nhiên, Hòa Hành. Sau khi nhìn thấy Weibo, chuông cảnh báo trong não anh ta lập tức vang lên.

Túc Nhiên muốn quay phim mới, còn là ? Chuyện này không có khả năng, công ty vậy mà không nhận được bất cứ tin tức liên quan nào! Người kia là ai? Là mình tinh nhỏ nhà ai tới cọ nhiệt độ, hoặc là xuất hiện biến cố gì mà anh ta không biết?

Hòa Hành lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tụng Âm. Lúc đầu Bạch Tụng Âm còn có ý đồ giãy giụa: “Anh Hòa, không phải em không muốn nói mà là chuyện này căn bản không nói rõ được……”

Sau khi xác định thật sự có một người như vậy, giọng Hòa Hành lập tức trầm xuống, nghiêm khắc ép hỏi: “Bạch Tụng Âm, em có biết một khi Túc Nhiên gây chuyện thì em phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm không? Anh phái em đi theo cậu ta mà em lại hòa theo, không muốn làm việc có phải hay không?”

“Anh Hòa, em oan uổng mà!”

“Hiện tại nói rõ ràng cho anh, người này tên gì, từ đâu tới?”

Bạch Tụng Âm khóc không ra nước mắt, gian nan trả lời: “Từ bên ngoài, à không…… là anh Nhiên tự mình dẫn về.”

“Bọn họ là quan hệ gì?”

“Khó mà nói.” Bạch Tụng Âm chần chờ một lát, suy nghĩ phải hình dung như nào, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Dù sao thì là quan hệ rất thân mật!”

Mặt Hòa Hành lập tức đen đi, “tự mình dẫn về, quan hệ rất thân mật” đây quả thực chính là chói lọi ám chỉ với anh ta, Túc Nhiên lén lút nuôi tình nhân bên ngoài?

Anh ta lập tức nghĩ tới sự cố năm trước, bởi vì công ty không đồng ý cho Túc Nhiên đóng phim, tiểu tử này vậy mà tự mình tìm đầu tư lung tung bên ngoài. Cậu ta không chỉ mất số tiền lớn vào trong tay tên lừa đảo để viết một kịch bản rắm chó, mà còn bị lừa tình rồi nhận định tên lừa đảo "luôn ủng hộ mộng tưởng của cậu ta" kia là soulmate đời mình, cuối cùng thì bị lừa mấy chục vạn.

Coser trên ảnh chụp hôm nay khẳng định là một hot boy nhỏ nào đó, lấy danh nghĩa yêu đương để lừa tiền và cọ nhiệt độ. Tiểu tử Túc Nhiên này cũng thật tuyệt, sao có thể ngã hai lần ở cùng một chỗ vậy?

“Hai đứa đang ở đâu?” Hòa Hành nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Bạch Tụng Âm lập tức trả lời: “Ký túc xá công ty ạ.”

“Chờ đó!”

Hòa Hành lấy một chồng tư liệu thật dày từ trên giá sách xuống, đằng đằng sát khí bước ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Hôm nay nếu tôi không khuyên lui được tên tiểu yêu tinh kia thì tôi liền không phải người đại diện tuyến một trong vòng nữa!”

Vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp mấy thành viên nhóm nhạc nam Ruby.

Trong đó, main dancer của nhóm được xưng là khả năng xã giao ngưu bức tươi cười xán lạn chào hỏi với anh ta: “Anh Hành, anh tan làm rồi à!”

Hòa Hành nhìn thoáng qua sáu người này, đen mặt mắng một câu: “Phế vật!”

Sáu người bị mắng giống hệt hòa thượng sờ không thấy tóc:???

Hòa Hành tiếp tục mắng: “Sáu người mà cũng không giữ được tâm Túc Nhiên, lại còn để người ngoài lẻn vào nhà, mấy cậu sớm muộn gì cũng sẽ thành thϊếp hết!” Mắng xong thì hùng hổ bỏ đi.

Sáu ngươi như đám cún bị người ta vô tình đạp một cái khi đi ngang qua: “Chuyện gì vậy? Mẹ Nhiên lại làm gì mà khiến anh Hành nổi điên rồi?”

*

Mười phút sau, Hòa Hành thô bạo gõ cửa một phòng ký túc xá của công ty.

Bạch Tụng Âm mở cửa nhìn thấy người đại diện mặt mũi sầm sì, anh ta sấm rền gió cuốn bước vào nhìn một vòng phòng khách, lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”

“Ai?”

Hòa Hành từng câu từng chữ lặp lại: “Làm Túc Nhiên tự mình dẫn về, quan hệ thân mật không thể nói……”

Cửa phòng ngủ phụ bị đẩy ra, một thanh niên mới thay sang sơ mi trắng từ bên trong đi ra, giọng Hòa Hành đột nhiên im bặt.

Thân mình người nọ thon dài, làn da tái nhợt, dung nhan tuyệt trần, diễm lệ đến mức đoạt hết ánh nhìn, nhưng cố tình khí chất của người này lại thanh lãnh như một vầng trăng rằm cao không thể với, khi đồng tử đen nhánh nhàn nhạt đảo qua anh ta, cơ thể Hòa Hành vô thức căng thẳng.

Anh ta cảm thấy mình như một quyển sách, trong nháy mắt đã bị người kia lật xem cả cuộc đời, không hề phòng vệ, bại lộ không còn một mảnh.

Người kia hỏi anh ta: “Là ông chủ công ty Tiểu Nhiên à?”

“…… Là người đại diện.” Hòa Hành trả lời theo bản năng.

“Ngồi đi.” Túc Vi Thanh hơi giơ tay ý bảo anh ta ngồi xuống còn mình thì ngồi ở đối diện. Anh chỉ túi hồ sơ mà Hòa Hành cẩn thận ôm trong ngực: “Đó là cái gì?”

Hòa Hành buột miệng thốt ra: “Lịch sử đen của Túc Nhiên!” Nói xong anh ta mới phản ứng lại rằng mình bị dắt mũi, cảnh giác nhìn thanh niên đối diện. Dù là khí tràng hay là dung nhan thì người này hiển nhiên không có khả năng là tình nhân của Túc Nhiên. Quan trọng nhất là người này dường như có một loại ma lực nào đó, anh ta chỉ hơi không chú ý lúc giằng co là sẽ bị khống chế tinh thần.

Anh ta hỏi: “Cậu là ai? Có quan hệ gì với Túc Nhiên?”

Túc Vi Thanh nhìn thoáng qua Bạch Tụng Âm.

Trợ lý Tiểu Bạch chân chó dâng đồ uống lên sau đó đẩy đẩy Hòa Hành: “Anh Hòa, đừng không lễ phép như vậy, đây là ông cố của anh Nhiên.”

“Ông, ông gì?”

Hòa Hành:???

—— mẹ nó cậu đang đùa tôi hả!