Cùng với thanh âm bạo động trong phòng dần dần bình tĩnh lại, phân đoạn gia đình hỗ động “ông hiền cháu thảo” cũng kết thúc.
Túc Nhiên lẻ loi ngồi trên sàn nhà, eo lưng thẳng tắp vẫn cao ngạo không ai bì nổi như ngày thường, nhưng cố tình trên khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm lại có một đôi mắt phiếm hồng, minh chứng cho việc vừa nãy cậu thảm như nào.
Bạch Tụng Âm từ tủ lạnh lấy ra mấy lon đồ uống, đi về phía bên này.
Đỉnh lưu lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu ta, dù đã đến lúc này vẫn quật cường không chịu bỏ thể diện: “Cút ——!”
Bạch Tụng Âm như không có việc gì bước ngang qua trước mặt cậu, sau đó lộ ra nụ cười nịnh nọt với Túc Vi Thanh đang ngồi trên sô pha, ân cần để các loại đồ uống khác nhau xuống bàn trà: “Ông cố ngài xem muốn uống cái gì để cháu thắp nén hương cung phụng cho ngài? Trong nhà cũng chỉ có mấy loại đồ uống linh tinh này, nếu ngài muốn uống trà, giờ cháu xuống lầu mua cũng kịp!”
Đỉnh lưu bị làm lơ: “……” Mẹ nó, cái tên cờ hó gió chiều nào theo chiều nấy này!
“Không cần.”
Túc Vi Thanh nhìn thoáng qua các chai nước đủ mọi màu sắc, tùy tiện cầm lên một lon Coca màu đỏ, chậm rãi nói: “Không cần cung phụng, ta có thể uống trực tiếp.”
Bạch Tụng Âm vô cùng kính nể: “Không hổ là ông cố, quả nhiên là pháp lực thâm hậu!”
Túc Vi Thanh kỳ quái liếc nhìn vua nịnh nọt này, không hiểu uống nước thì liên quan gì đến pháp lực, bất quá đồ uống hiện đại quả thức rất ngon, làm tâm tình anh tốt hơn rất nhiều.
Sau khi bình tĩnh anh cũng nghĩ lại, tuy rằng trấn áp bằng vũ lực là chuyện đơn giản thô bạo lại hữu hiệu, nhưng làm trưởng bối, anh hẳn nên lấy lý thuyết phục người, dạy dỗ bọn tiểu bối một ít đạo lý đối nhân xử thế, ví dụ như cha thiếu nợ thì con trả.
Không sai, nghĩ đến cái tên nghiệt tử bất hiếu kia, cũng chính là cụ của Túc Nhiên, khẳng định là vì chưa được tiếp thu giáo dục của người cha tốt là anh nên mới không trở thành nhân tài rường cột của quốc gia, ngược lại là biến thành tên phá gia chi tử(1) ăn bám “kế thừa” di sản tổ tiên.
(1)Phá gia chi tử: Đứa con hư đốn chơi bời lêu lổng, ăn tiêu, phá phách khiến tài sản mất hết.
Nghĩ đến đây, Túc Vi Thanh từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy nợ được bảo quản bằng cách thức đặc thù đặt lên bàn rồi vẫy tay với Túc Nhiên nói: “Chút trai lại đây, ông cho cháu lễ gặp mặt, chính là dạy cháu làm sao để gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.”
Túc Nhiên không biết trong hồ lô anh có cái gì, cảnh giác quan sát vài giây, sau khi xác định ông cố không có ý định lừa cậu tới để đánh tiếp mới thật cẩn thận dịch qua, liền thấy trên tờ giấy nợ kia có ba dấu vân tay ngón cái màu đỏ tươi, người thiếu nợ lần lượt là Túc Lãi Kim, Túc Dực Niên và Túc Thành.
Ba cái tên này tương ứng với cụ nội, ông nội và bố của Túc Nhiên.
Cụ nội và ông nội của Túc Nhiên đều có ghi xuống dòng chứ “Chờ con/cháu công thành danh toại sẽ trả lại gấp mười lần”, duy độc bố của Túc Nhiên, Túc Thành không hổ là "Thành" của “thành thật”, vô cùng thật thà viết xuống một hàng chữ:
—— chờ con trai Túc Nhiên của chắt công thành danh toại sẽ trả lại cho tổ tiên gấp trăm lần!
Bạch Tụng Âm nhìn đến hàng chữ này đều chấn kinh rồi: “ĐM! Còn có thể viết như vậy hả?”
[Ông đây không có tiền, một đồng cũng không, bảo bố tôi tự mình tới gặp tôi!] Đôi tay Túc Nhiên nắm lại thành quyền, đáy lòng cao giọng rống giận, hận không thể một chân đá đổ bàn trà cho hả giận. Nhưng cậu vừa nhấc đầu đã đối diện với tròng mắt đen nhánh của ông cố, cơn giận lập tức tan thành mây khói, ngoan ngoãn cúi đầu giả vờ không có việc gì phát sinh.
Rốt cuộc thì cậu sợ sau khi cậu nói xong, ông cố sẽ thật sự dẫn cậu đi gặp bố mình.
Bố ruột đó, thật sự mẹ nó đúng là bố ruột chuyên hố con trai!
Túc Vi Thanh nhàn nhã ngồi trên sofa, ngữ khí không nhanh không chậm an ủi cậu: “Ta ngủ gần hai trăm năm, tạm thời sẽ không lại hôn mê cho nên chút trai cháu vẫn có cơ hội kiếm tiền trả hết nợ nần.”
Túc Nhiên gật đầu, vậy còn được…… vậy còn được…… Từ từ? Cậu đột nhiên bắt được từ ngữ mấu chốt: “Hôn mê? Ngài không phải chết rồi à?”
“Ai nói ta chết rồi?” Túc Vi Thanh nhướng mày, nhìn sắc mặt thằng chút thay đổi mấy lần, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra rồi sau đó là nghiến răng nghiến lợi. Liên tưởng đến phản ứng quái dị của đối phương trong khoảng thời gian này, anh đột nhiên hiểu ra: “Ngươi sợ quỷ?” Cho nên mới biểu hiện như thế.
Nói xong, anh phát hiện ánh mắt Túc Nhiên nhìn mình càng trở nên quái dị.
Hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lát, Túc Vi Thanh thấy chút trai đột nhiên duỗi tay về phía mình, thật cẩn thận chọc chọc mu bàn tay anh, hơi giống bạn nhỏ đang thử xem xét vùng an toàn trong hoàn cảnh xa lạ.
Anh cong môi, cảm thấy chút trai nhìn thuận mắt hơn chút, dáng vẻ này của cậu cũng có vài phần đáng yêu.
Nhưng phần thuận mắt này không duy trì được bao lâu.
“Mu bàn tay có nhiệt độ……” Túc Nhiên thấp giọng lẩm bẩm: “Sống, khẳng định là sống.”
Bạch Tụng Âm cũng đầy mặt khϊếp sợ, tam quan lần lượt bị đổi mới, lực tác động của lần này còn lớn hơn lần trước: “Ôi mẹ ơi, sống, tổ tiên hơn hai trăm tuổi?”
Túc Nhiên đột nhiên đứng lên, sau đó mắng một câu thô tục: “F*ck! Sống thì còn sợ cái mẹ gì!”
Cậu đột nhiên duỗi tay cầm lấy giấy nợ, ý đồ xé nát nhưng không được, dứt khoát vứt sang bên cạnh, kiêu ngạo khinh thường nhìn lại, so với dáng vẻ sợ sệt trước đó như hai người khác nhau: “Ông cố, giờ là xã hội hiện đại, nào có đạo lý cha thiếu nợ thì con phải trả, tôi không có tiền, cho dù có tiền thì tôi cũng phải mang đi đầu tư đóng phim, không có tiền mua núi cho ngài.
Nếu ông muốn ở nơi này tôi cũng không có ý kiến, tùy tiện ngài, còn nợ nần…… Ai thiếu nợ thì ngài tìm người đó đòi đi! Tôi muốn đi ngủ, chúc ông cố ngủ ngon.” Túc Nhiên dương mi thổ khí(2).
(2)Dương mi thổ khí: Nghĩa đen là nhướng mày (dương mi) thở ra (thổ khí), mô tả niềm hạnh phúc của một người sau khi thoát khỏi căng thẳng trong thời gian dài.
_________Editor: Xét về bối phận thì Túc Nhiên phải gọi Túc Vi Thanh là "kị", nhưng do tên truyện đang để là "ông cố" nên mình vẫn sẽ để là ông cố nhá. Xưng hô ở các chương trước mình sẽ dần sửa lại cho đồng bộ.