Nghĩ đến đây, Lạc Cẩm vội vàng từ trong phòng ra ngoài tiếp giá.
Quả nhiên, công chúa vẫy tay về phía Lạc Cẩm: “Vào đây với bổn cung!”
Lạc Cẩm mặt đầy ý cười, đi theo công chúa vào chính sảnh.
Sài Tinh phất tay bảo người bên cạnh lui ra, thấp giọng nói: “Những lời hôm nay ngươi nói rất có lý, bổn cung và nhị ca đã thương lượng, đều cảm thấy đại tiểu thư Tần gia có thể mang thai. Nhưng dù sao nàng ấy cũng là tỉ muội tốt của ta, việc này ngươi không thể tiết lộ ra!”
Lạc Cẩm gật đầu liên tục: “Nô tỳ tuyệt đối không nói ra ngoài!”
Sài Tinh tùy tay cởi chiếc vòng tay đang đeo, kéo tay Lạc Cẩm, đeo vào cho nàng: “Cái này là phí … giữ miệng! Đã nhận rồi là không được nói ra, nếu không … ngươi phải đền gấp đôi!]
Lạc Cẩm cúi đầu nhìn chiếc vòng trên tay.
【Vòng tay công chúa đeo đó! Cái này phải trị giá bao nhiêu tiền đây! Nếu không phải đồ đặc biệt quý giá, nàng ấy cũng sẽ không luôn đeo trên tay nha!】
【 Đền gấp đôi thì ta không đền nổi đâu, bán cả ta cũng không đền nổi! Ta mới không ngốc như vậy, ta đã quên mất chuyện Tần đại tiểu thư rồi, Tần đại tiểu thư là ai? Ha ha không nhớ nổi….】
【 Công chúa là người tốt, công chúa sống lâu trăm tuổi! 】
“Nô tỳ tuyệt đối không nói!”
Bản thân Sài Tinh cũng có chút đau lòng, đó chính là vòng tay mà nhị hoàng tử đã tốn rất nhiều tiền để mua cho nàng.
Cho nên nàng cảm thấy mình cần phải “nghe” cho lại vốn.
“Ngươi lau phòng này một lượt cho ta.” Sài Tinh ra lệnh: “Dùng giẻ lau một lần từ trong ra ngoài, không chừa một hạt bụi nào!”
Nàng chỉ muốn lưu Lạc Cẩm lại trong phòng, nghe thêm tiếng lòng của Lạc Cẩm một lát. Thời gian hữu hạn, không nghe thì lãng phí, nói không chừng sẽ có tin tức có giá trị gì đó.
Lạc Cẩm vui vui vẻ vẻ cầm lấy giẻ lau bắt đầu làm việc, nhận cái vòng tay đáng giá như vậy, nàng làm việc đặc biệt có lực. Sợ va chạm hỏng vòng tay, nàng cố ý lấy khăn tay bao lại, cất vào trong ngực.
【 Ông chủ lòng dạ hiểm độc, ông nhìn xem đây mới là người chủ tốt! Động một chút là phát tiền thưởng, nhân viên làm việc mới nhiệt tình chứ! Chỉ cần cấp tiền đủ, làm việc chẳng mệt chút nào!】
【 Ta sẽ lau toàn bộ phòng không để sót hạt bụi nào! 】
【 25 tuổi về hưu! Yeah! 】
【 Kỳ thật nơi này ngoại trừ không có di động và điều hòa ra thì những thứ khác đều tốt. Không khí cũng trong lành, giá nhà thì rẻ, còn có rau dưa tươi mới không bị ô nhiễm để ăn!】
【 Trước kia ta cũng không có thời gian chơi di động, thời gian đều dùng để tăng ca.】
【 Chờ ta về hưu, sẽ mua hai căn nhà, một căn ở phía bắc để nghỉ mát, một căn ở phương nam để ở qua mùa đông! Nghĩ đến đó là vui muốn chết! 】
【 Tiền, tiền, tiền! 】
Sài Tinh liền ngồi ở một bên, vừa làm bộ đọc sách, vừa nghe Lạc Cẩm lải nhải ríu rít một canh giờ.
Thời gian nghe được tiếng lòng lần này dài hơn những lần trước, xem ra cái vòng tay đáng giá kia quả nhiên là hữu dụng.
【Haizz, công chúa xem sách một canh giờ rồi, còn không có lật qua trang.】
【 Có phải nàng đang có tâm sự gì hay không?】
Sài Tinh: “……”
【 Đúng rồi, phải tìm cơ hội làm chính sự. Không thể để công chúa gả cho Trần Xương Mặc được. Tên đó là đại vai ác, sẽ hại chết nàng!】
【 Nếu công chúa gả cho Phục Thanh thì tốt rồi, đó mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng.】
【 Cần phải nghĩ cách xử lý tên Trần Xương Mặc, kết cục sẽ viên mãn thôi.】
【 Tốt nhất là mượn tay ai đó diệt trừ hắn, ta chỉ là một tiểu cung nữ nhỏ bé, cũng không có bản lĩnh này….】
【 Mượn tay ai đây? 】
Sài Tinh trong lòng chấn động.
Trần Xương Mặc…… Phục Thanh……
Là ai chứ?
Nhưng nàng vẫn nhớ kỹ hai cái tên này. Trần Xương Mặc là người xấu không thể gả, Phục Thanh là người tốt có thể gả.
Không đúng… hôn sự của nàng cũng không thể để cho một tiểu cung nữ quyết định đi?
【 Lại nói, cốt truyện của quyển tiểu thuyết này ta không nhớ rõ lắm, dù sao cũng xem hồi năm ngoái rồi. Tuy rằng có thể nhớ nội dung đại khái, nhưng những chi tiết nhỏ thì không nhớ rõ.】
【 Trong tiểu thuyết, công chúa có thể được xem là vai ác đi? Kỳ quái, nàng không xấu chút nào, còn đặc biệt hào phóng là như thế nào?】
【 Ta thích nhất là nữ chính Phượng Linh Như, khi nào có thể nhìn thấy nàng ấy đây? Nàng lợi hại như vậy, nhất định có thể hỗ trợ ta đối phó với Trần Xương Mặc đúng không?】
【 Có thể gặp nam chính Hạ Hiêu cũng được, tóm lại phải diệt trừ Trần Xương Mặc trước, nếu không ta và công chúa đều chơi xong rồi!】
Sài Tinh liên tiếp nghe thấy mấy cái tên, chỉ có một người là nàng biết.
Đại tướng quân Hạ Hiêu! Tuy rằng nàng không quen nhưng đã từng nghe nhị ca nói. Người này là nổi danh là chiến thần, vô cùng cường đại, là thần bảo hộ của Đông Uyên Quốc.
Tiểu thuyết?
Thế giới này đối với Lạc Cẩm chỉ là một bộ tiểu thuyết đã biết cốt truyện sao?
Lúc này, thanh âm của Lạc Cẩm lại biến mất.
Sài Tinh có chút mất mát, xua xua tay: “Ngươi lui xuống đi!”
“Nhưng ta còn chưa lau xong…” Lạc Cẩm đang làm việc hăng say vẫy vẫy giẻ lau: “ Ta còn có thể lau cả ngày! Để cho ta lau đi!”
“…… cũng không cần phải như thế.”
……
Trong cung dùng bữa tối tương đối sớm, trời sắp tối Lạc Cẩm đã ăn xong cơm chiều, lại ăn chút điểm tâm lấy trộm trong phủ thái sư. Công chúa không bảo nàng làm việc, nàng sờ sờ cái bụng hơi căng của mình, đứng dậy đi dạo hoa viên tiêu thực.
Trong hoàng cung có vài cái hoa viên, lớn nhất là Ngự Hoa Viên, không phải là nơi nàng có thể đi, chỉ đến một hoa viên nhỏ. Theo trí nhớ của nguyên chủ thì ở nơi đó ít có người lui tới, cũng tiện cho nàng.
Lạc Cẩm đi bộ trong hoa viên, lúc này đã vào thu, đại đa số hoa đều đã tàn, dư lại hơn phân nửa là hoa cúc đủ màu.
Lạc Cẩm thấy nhiều bông hoa cúc đã tàn, rơi trên mặt đất, liền ngồi xổm xuống nhặt mấy đóa, nghĩ để ở đây cũng lãng phí, không bằng nhặt về pha trà uống, thanh nhiệt trừ hỏa.
Đang nhặt, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh băng từ phía sau: “ Đây là cung nữ ở đâu? Dám hái trộm hoa trong cung! Lớn mật!”
Lạc Cẩm quay đầu lại, thấy một ma ma đang lạnh lùng nhìn nàng. Phía sau ma ma có mấy cung nữ đi theo, đang dùng loại ánh mắt như xem kịch vui mà đánh giá nàng.
“Đây là những bông hoa tự rụng xuống, không phải do ta hái.” Lạc Cẩm biện giải: “Ta không có hái hoa, chỉ là nhặt hoa rơi xuống mà thôi. Ngươi nhìn mấy đóa hoa này xem, đều dính bùn!”