Chương 4

Để giữ dáng, từ trước đến nay Tần Hoa Anh đều ít khi ăn điểm tâm, lúc nghe diễn chỉ ăn một chút trái cây. Đặc biệt là biết những trái cây chua hay nhạt dùng làm điểm tâm sẽ thêm nhiều đường hơn so với những loại điểm tâm khác, ăn vào dễ bị béo, nàng càng không bao giờ chạm vào.

Nhưng hôm nay nàng đã ăn hai khối bánh táo chua liên tục, việc này đúng là khác thường.

Tần Hoa Anh ăn hết hai khối bánh táo chua rốt cuộc mới ngừng lại, nàng ăn uống rất ít, ăn hết hai khối điểm tâm cũng đã no rồi, không ăn nổi nữa. Lúc nhìn thấy đồ chua, nàng đặc biệt muốn ăn, nên bất giác ăn đến no mới chú ý mình đã ăn gì.

Quay đầu lại nhìn Sài Tinh, cũng may nàng vẫn luôn xem diễn, nhìn có vẻ cũng không chú ý tới.

Sài Tinh giả vờ chăm chú xem diễn, giống như hoàn toàn không chú ý tới hành động của Tần Hoa Anh, còn cố ý lau nước mắt, cảm thán: “Quá thảm, hai người đều chết, biến thành con bướm….”

Tần Hoa Anh lại lắc đầu nói: “Ta cảm thấy người còn sống mới có hy vọng, chết rồi thì cái gì cũng không có. Nếu hai người kia không chết, nói không chừng sau này còn có cơ hội…”

Sài Tinh hơi giật mình, như suy tư gì đó, nhìn về phía sân khấu kịch.

【Ta nói, nếu đổi Tần Hoa Anh thành Chúc Anh Đài, nàng có khả năng sẽ gả cho Mã Văn Tài, sau đó âm thầm tư thông với Lương Sơn Bá, đội nón xanh cho hắn. Sau khi thành thân sẽ tìm cơ hội gϊếŧ chết Mã Văn Tài, mang theo gia sản tái giá với Lương Sơn Bá.】

【Mã Văn Tài thật thảm… Ừm, Sài Hằng chính là Mã Văn Tài.】

【Sài Hằng thật thảm……】

Sài Tinh xem diễn xong liền cáo từ rời đi, giống như nàng vốn đến để xem diễn thật.

Lên xe ngựa, Sài Tinh chú ý tay áo Lạc Cẩm phình phình hình như có giấu thứ gì. Thừa dịp xe ngựa chạy xóc nảy, làm bộ lơ đãng đυ.ng vào tay Lạc Cẩm một chút.

Hai khối điểm tâm từ ống tay áo của Lạc Cẩm rơi xuống, Lạc Cẩm có chút khẩn trương, cuống quýt dùng váy giấu đi.

Sài Tinh nghẹn cười, chỉ làm bộ như không biết. Lại trộm nhìn thấy Lạc Cẩm nhân lúc nàng dời mắt đi lặng lẽ khom lưng, động tác nhẹ nhàng nhặt điểm tâm lên, bỏ lại vào ống tay áo.

Sài Tinh thật sự nhịn không được, cười.phá lên

Lạc Cẩm thần sắc căng thẳng: “Công chúa…… Vì sao……”

Sài Tinh gian nan mà nhịn cười: “Không có gì, hôm nay tâm trạng ta tốt, muốn cười thì cười thôi.”

“À…......còn chuyện……” Nhân cơ hội, Lạc Cẩm vội nhắc: “Đại tiểu thư Tần gia thật là thích ăn điểm tâm chua đó! Nô tỳ nhớ cô cô của nô tỳ lúc có em bé mới đặc biệt thích ăn chua, thì ra có người bình thường cũng thích ăn chua.”

Sài Tinh làm bộ kinh ngạc: “Hả? Vậy mà ta không chú ý! Mà… ngày thường nàng ấy cũng không ăn chua, sao hôm nay lại thích ăn như vậy? Vì sao nhỉ? Chẳng lẽ nàng ấy mang thai? Không thể nào! Tuy rằng ta với nàng ấy có quan hệ tốt, nhưng nhị ca ta càng quan trọng hơn…Không được, ta phải nói với ca ca!”

Lúc này, nàng đã không nghe được tiếng lòng của Lạc Cẩm, nhưng dư quang nhìn thấy Lạc Cẩm rốt cuộc lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Công chúa thật là thông minh, nô tỳ chỉ nói bừa, công chúa đừng để ý…..”

……

Sau khi Sài Tinh hồi cung liền lặng lẽ đi gặp Sài Hằng, nói hết chuyện mình đã chứng kiến hôm nay.

“Ta nắm chắc chín phần, nàng ấy mang thai,” Sài Tinh khẳng định: “Muội rất hiểu nàng ấy, ngày thường nàng ấy tuyệt đối không ăn nhiều điểm tâm chua như vậy. Hơn nữa muội đã nhìn kỹ, phần eo nàng ấy xác thật là to hơn một chút, nàng ấy vẫn luôn khắc chế việc ăn uống, tuyệt đối sẽ không để mình bị lên cân, cho nên eo của nàng rất nhỏ, mỗi lần muội nhìn đều đỏ mắt…. nhưng hôm nay eo nàng thoạt nhìn không có nhỏ như vậy!”

Sài Hằng suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, hai tay vò đầu.

“Tại sao lại thế…… Ta thích nàng như vậy ……”

Sài Tinh an ủi hắn, nhìn thấy hắn tự cào tóc mình thành ổ gà, lúc này mới nói: “Dù sao cũng đã nhìn ra, trên đời này có rất nhiều cô nương tốt, nếu nàng ấy đã ác độc như vậy, huynh cũng không cần phải lưu luyến. Chỉ là … nàng ấy lừa gạt tình cảm của huynh, còn muốn lợi dụng, hãm hại huynh, muội tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo.

Sài Hằng bình tĩnh lại, nghĩ đến một chuyện: “Lạc Cẩm nói đứa bé là con của thái tử địch quốc … là của Thái Tử Tây Uyên Quốc Giang Cách?”

Sài Tinh cười lạnh: “Huynh cũng không ngốc nha…… Không sai, nếu đứa bé trong bụng nàng ấy là con của Giang Cách, vậy thì sẽ rất thú vị, không phải sao?”

“Nhưng mà tiếng lòng của Lạc Cẩm … thật sự có thể tin sao?”

“Muội cảm thấy có thể tin được, ít nhất chuyện mang thai cũng đã ứng nghiệm, không phải sao?”

……

Lạc Cẩm trở lại cung, quả nhiên nhận được ban thưởng của công chúa, là một chuỗi lắc tay trân châu, viên nào cũng to tròn, thoạt nhìn rất là đáng giá, chỉ là tạo hình có vẻ tục khí, làm người ta cảm giác như là nhà giàu mới nổi.

Đương nhiên nàng sẽ không ghét bỏ tạo hình này, thậm chí cảm thấy không bao lâu nữa mình có thể tích góp đủ tiền dưỡng lão.

Nghĩ đến khi mình 25 tuổi là có thể có cuộc sống về hưu, mặt nàng cười muốn lệch luôn rồi.

Đời trước là một xã súc, mỗi ngày không phải là tăng ca thì chính là đang trên đường tăng ca. Hơi không cẩn thận một chút sẽ bị trừ tiền thưởng, lại không dám nghỉ việc. Khoản vay mua nhà, mua xe đè trên đầu, nàng chỉ có thể nỗ lực làm việc.

Khi đó nguyện vọng lớn nhất của nàng là một ngày nào đó được về hưu thì tốt biết bao.

Lạc Cẩm cạy cục gạch dưới gầm giường, đào một cái hố phía dưới, sau đó bỏ châu hoa và chuỗi trân châu vào một cái bình gốm nhỏ, giấu trong hố, đậy gạch lên.

Đây là tiền dưỡng lão của nàng, không thể để người ta trộm mất.

Nàng còn cố ý cởi bộ quần áo mới trên người ra, giặt sạch sẽ, cất đi. Bộ quần áo này thật đáng giá, nàng phải yêu quý một chút, trăm triệu không thể để côn trùng hay chuột cắn, tương lai còn phải mang đi bán lấy tiền đó!

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Lạc Cẩm nhìn ra bên ngoài thăm dò, thấy công chúa dẫn theo Triệu ma ma đã trở lại. Tuy nàng không biết công chúa vừa mới đi đâu, nhưng bây giờ nhìn thấy công chúa chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nếu lắc lư trước mặt công chúa nhiều một chút, không khéo cô nương phá của này lại tâm huyết dâng trào ban thưởng cho nàng cái gì đấy. Đồ của công chúa, cái gì cũng đáng giá.