Cốt truyện về sau còn nhắc đến nữ đế, ở đây địa vị nam nữ chủ yếu dựa vào thực lực cá nhân và địa vị của gia tộc.
Phụ thân của Thu Tuyết cũng là một tướng quân, từ nhỏ nàng đã thích tập võ, võ nghệ cực cao, dựa vào năng lực bản thân cũng có thể lên làm đại tướng quân, rất được các tướng sĩ kính trọng.
Ban đêm, Thu Tuyết sắp xếp cho Sài Hằng và Hạ Hiêu ở doanh trại nam, Lạc Cẩm ở doanh trại nữ cùng nàng.
“Ngươi là…… người thân mật của nhị điện hạ?” Thu Tuyết mở miệng hỏi.
Lạc Cẩm đang uống trà, sặc một cái: “Sao mà cả ngươi cũng …. Ta không thể dựa vào thực lực cá nhân mà lưu lại bên cạnh ngài ấy sao?”
Thu Tuyết cười nói: “Nếu ngươi thực sự có thực lực cá nhân, vậy sao ngươi vẫn là một cung nữ? Dù sao cũng phải là một nữ quan chứ!”
Lạc Cẩm: “Ngươi nói…… cũng có đạo lý đó, nhưng ta đúng thật không phải là thân mật của ai cả, ta là … linh vật!”
Thu Tuyết cười ha ha: “Được được, linh vật thì linh vật đi, cũng coi như là hữu dụng. Vậy linh vật có cần người hầu hạ không? Có muốn ta gọi người mang nước ấm cho không?”
“Không cần, ta tự làm được.”
Lạc Cẩm tự đi doanh trại lấy nước ấm rửa mặt, sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lạc Cẩm bị những âm thanh do binh sĩ thao luyện đánh thức. Trời còn chưa sáng Thu Tuyết đã cùng các tướng sĩ tập luyện chiến đấu, nàng mặc bộ khôi giáp, uy phong lẫm liệt, nhất cử nhất động đều mạnh mẽ phóng khoáng, khí thế không thua gì Hạ Hiêu.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lạc Cẩm nhìn thấy một nữ tướng quân chân thật, không giống cảm giác mảnh mai như trong phim truyền hình, Thu Tuyết cho nàng cảm giác như là cường giả, thật sự có thể gϊếŧ địch trên chiến trường.
Nhân lúc Thu Tuyết nghỉ ngơi, Lạc Cẩm chạy tới đưa một ly trà: “Tỷ tỷ uống trà, tỷ tỷ vất vả rồi!”
Thu Tuyết nhận lấy ly trà, khóe môi cong lên: “Ngươi không cần phải lấy lòng ta, qua hôm nay ta và ngươi sẽ không gặp lại, ta cũng chỉ là phụng mệnh chiếu cố ngươi mà thôi.”
Lạc Cẩm dựa gần nàng ngồi xuống, cười nói: “Ta không phải đang lấy lòng tỷ, chỉ là ta cảm thấy tỷ thật thân thiết, giống như tỷ tỷ ruột vậy. Ta không có tỷ tỷ, thấy người ta có tỷ tỷ, ta luôn vô cùng hâm mộ.”
Thu Tuyết bưng trà lên uống một hơi cạn sạch, đứng dậy cười nói: “Ngươi thật đúng là làm cho người ta thích.”
“Đi thôi!” Thu Tuyết chỉ về hướng chuồng ngựa: “Dẫn ngươi đi xem ngựa.”
“Ta…… ta không biết cưỡi ngựa.” Lạc Cẩm cũng đứng dậy theo.
“Không sao, đây là con ngựa mà nhị hoàng tử điện hạ thích, tính tình rất ngoan, dù ngươi không biết cưỡi ngựa, chỉ cần ngồi lên, không cần phải lo lắng.” Thu Tuyết dẫn theo Lạc Cẩm đi vào chuồng ngựa, rẽ mấy vòng, ở tận cùng bên trong là một con ngựa thuần trắng, mã phu đang cẩn thận kiểm tra yên ngựa.
Thu Tuyết vỗ nhẹ đầu ngựa trắng, con ngựa ngoan ngoãn cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng dịu ngoan.
“Trước giờ nhị điện hạ còn chưa cho ai chạm vào ngựa của ngài ấy,” Thu Tuyết dắt con ngựa trắng ra: “Ngài ấy đối với ngươi đúng là tốt thật, cưỡi lên thử xem.”
“Ta……” Lạc Cẩm vẫn không dám.
Thu Tuyết đi tới, đỡ tay Lạc Cẩm: “Yên tâm, có ta.”
Lúc này Lạc Cẩm mới có chút tự tin, đỡ cánh tay Thu Tuyết, dẫm lên bàn đạp thử bò lên lưng ngựa.
Thu Tuyết ở bên cạnh nhịn không nổi cười ha ha: “Tư thế này của ngươi … Ha ha …”
“Tỷ, đừng cười……”
“Ha ha ha ha……”
Thu Tuyết cũng xoay người leo lên một con ngựa màu đen, quay đầu lại nói với Lạc Cẩm: “Theo bên cạnh ta là được, đi thôi! Đến giờ rồi!”
Lạc Cẩm chạm nhẹ vào dây cương, con ngựa trắng rất nghe lời, đi về phía trước, còn tiện hơn cả khi nàng lái xe.
Đại quân của Thu Tuyết đã tập kết xong, hơn vạn tướng sĩ trên người mặc khôi giáp, ánh bạc phản chiếu dưới nắng mặt trời. Lạc Cẩm liếc mắt một cái, cảm thấy hơi chói mắt.
Phương hướng đại quân đi tới chính là biên cảnh cách đó năm dặm. Sài Hằng và Hạ Hiêu đã dẫn người chờ ở đó, Giang Cách ủ rũ cụp đuôi bên cạnh Hạ Hiêu.
Mấy ngày không gặp, Giang Cách tiều tụy hơn rất nhiều, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn rất sa sút.
Đại quân dừng lại cách đường biên giới khoảng trăm mét, quân đội Tây Uyên Quốc cũng đã tập kết xong xuôi ở phía bên kia.
Lạc Cẩm nhìn theo ánh mắt của Hạ Hiêu, liếc mắt đã nhận ra Hạ Văn Khiêm.
Hạ Văn Khiêm nhìn khoảng 50 tuổi, tóc đã bạc trắng, mặc bộ quần áo vải bố, sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần lại không kém.
Hạ Văn Hiền đứng cạnh Hạ Văn Khiêm, Giang Mạch được sắp xếp ở vị trí khá xa, hiển nhiên hắn cũng không muốn Giang Mạch nhúng tay vào chuyện này.
Hôm nay Giang Mạch cũng mặc giáp, vẫn là gương mặt không cảm xúc kia, phảng phất như không hề quan tâm đến tất cả mọi chuyện, thậm chí còn không thèm nhìn về phía Giang Cách lần nào.
Vị trí của Lạc Cẩm cách Sài Hằng và Hạ Hiêu một đoạn, nàng thấy Hạ Hiêu dẫn theo Giang Cách đến vị trí trung gian giữa hai quân, Hạ Văn Hiền và thủ hạ cũng dẫn heo Hạ Văn Khiêm đi về hướng bọn họ.
Hai bên quân đôi cộng lại gần mười vạn người, toàn bộ hiện trường lại lặng yên không một tiếng động, không hề nghe thấy cả một tiếng ho khan.
Biểu cảm của Thu Tuyết rất nghiêm túc, tay nàng đặt trên thân kiếm, ngóng nhìn về phương phướng Hạ Hiêu, giống như có thể chiến đấu bất kì lúc nào. Tuy rằng rất ít khả năng xảy ra đánh nhau, nhưng nàng vân làm tốt công tác chuẩn bị.
Lạc Cẩm đang chuyên chú nhìn hai bên trao đổi người, đột nhiên con ngựa trắng mà nàng đang cưỡi phóng vụt về phía trước, giống như phát điên phi như bay về phía trận doanh của Tây Uyên.
Lạc Cẩm không kịp phòng bị, theo bản năng bắt lấy dây cương, bị con ngựa trắng mang theo xông về phía đại quân Tây Uyên.
Hai quân chỉ cách nhảu 200m, với tốc độ của con ngựa thì chỉ mất vài giây mà thôi.
Quân Tây Uyên vốn đang đề phòng cao độ, nhìn thấy quân địch đột nhiên vọt tới, nháy mắt dựng tấm chắn lên, giơ trường thương chuẩn bị đối phó với con ngựa trắng đang phi nhanh đến.
Lạc Cẩm hoàn toàn không thể khống chế được con ngựa, nhìn thấy trường thương ngày càng gần trước mắt, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nhắm chặt hai mắt.
Nàng chỉ nghĩ, cho dù mình không phải vai chính, cũng không đến mức … xui xẻo như vậy chứ! Sao chuyện xấu gì cũng đổ lên người nàng thế này?
Trong nháy mắt tiếp cận đội quân Tây Uyên, eo nàng đột nhiên bị bắt lấy, toàn bộ thân thể bay lên không.
Đến khi hai chân rơi xuống đất, nàng mới mở to mắt, phát hiện mình đang đứng trước đại quân Tây Uyên, quay đầu nhìn lại, con ngựa trắng đã bị vô số trường thương xuyên qua, ngã trên mặt đất, máu phun xối xả.