Chương 20

Lời vừa nói ra, Hạ Văn Hiền là người đầu tiên phản đối, “Không được! Việc này vốn là tiến hành bí mật, nếu công khai trao đổi trước hai quân, vậy chẳng phải là mọi người đều biết?”

【Tên Giang Mạch này thật biết tính kế, chắc là hắn muốn cho Giang Cách mất mặt đi?】

【 Nghe hắn nói chuyện thẳng thắn như vậy, ta còn tưởng hắn không có tâm cơ, là do ta chủ quan. 】

【 Nếu vậy sau chuyện này uy danh của thái tử chắc chắn bị tổn hại, hắn càng có cơ hội tranh vị trí trữ quân. 】

【 Các hoàng tử Tây Uyên Quốc thật đúng là rất phấn đấu nha. Giang Cách cũng rất khó khăn. Kỳ thật cũng không phải hắn không có bản lĩnh, trong tiểu thuyết hắn rất lợi hại, hơn nữa còn tàn nhẫn độc ác. Nếu không phải ta báo tin cho Sài Hằng, hắn vốn cũng không bị bắt. 】

Sài Hằng chưa từng xem thường Giang Mạch, hiện tại lại càng không xem thường hắn.

Hắn đồng ý với vụ trao đổi này, Hạ lão tướng quân vì chinh chiến sa trường mà bị bắt, thà chết không chịu khuất phục, chịu khổ mười năm, sau khi được trao đổi về sẽ được mọi người kính trọng. Nhưng thái tử không như thế, vì háo sắc mà bị địch quốc dễ dàng bắt làm tù binh, loại chuyện này mà truyền ra, về sau hắn làm sao còn mặt mũi gặp người khác?

Nhưng hắn nghĩ sâu xa hơn, nếu vì thế mà thực lực của Giang Cách bị suy yếu, như vậy các đệ đệ của hắn bao gồm cả Giang Mạch này tất nhiên sẽ có tâm tư mơ ước vị trí trữ quân. Bộ máy của Tây Uyên Quốc không tránh khỏi hao tổn, việc này vô cùng có lợi với Đông Uyên Quốc.

Giang Mạch liếc Hạ Văn Hiền một cái: “Sao nào? Thừa tướng có phương án nào tốt hơn sao?”

Hạ Văn Hiền suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Để người của Đông Uyên Quốc đưa thái tử điện hạ đến Đàm Thành, chúng ta đưa Hạ lão tướng quân đến Vị Thành.”

Giang Mạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Đàm Thành và Vị Thành cách nhau ngàn dặm, chúng ta đưa người qua, làm sao biết bọn họ có đưa người qua hay không? Lỡ bọn họ không đưa, còn giam chúng ta lại thì làm sao?”

Hạ Văn Hiền nóng nảy: “Vậy…… thì……”

Sao hắn lại không biết, nếu trao đổi bí mật thì không thể mang theo nhiều người. Nhưng dưới tình huống nhân số ít, hai đại cao thủ Hạ Hiêu và Nhạc Thanh Hải hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, trực tiếp cướp người.

Chỉ có tiến hành trước mặt hai quân, dưới tình huống hai bên đều có thực lực mạnh thì Hạ Hiêu và Nhạc Thanh Hải mới không phát huy được tác dụng. Hai người kia có mạnh đến đâu cũng không thể lấy sức một người đối phó với mấy chục, thậm chí mấy trăm người. Đối mặt với thiên quân vạn mã, họ cũng bất lực.

Sài Hằng chắp tay: “Hay là trao đổi ở Sa Thành đi, ta đảm bảo trao đổi công bằng, không cướp người.”

Mắt Hạ Văn Hiền sáng ngời: “Ngài ấy đảm bảo không cướp người!”

Giang Mạch: “……”

Hắn ôm hai tay, đạm nhiên nói: “Mất mặt hay là bỏ mạng, các người chọn giúp hắn đi! Hoặc là … trở về các người cũng có thể nói với người khác là thái tử bị bắt vì đến địch quốc thăm dò tin tức.”

Trong lòng Hạ Văn Hiền có hy vọng: “……. Ngũ điện cũng sẽ nói như vậy đúng không?”

Giang Mạch gật đầu nói: “Tuy rằng ta không thích nói dối, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nói dối một lần vì thanh danh của thái tử. Ta nhất định sẽ nói với người khác, thái tử tuyệt đối là vì tìm hiểu tin tức ở địch quốc mới bị bắt chứ không phải là do háo sắc, lén gặp mỹ nhân. Hắn không hề háo sắc chút nào, đứa con trong bụng mỹ nhân không phải của hắn.”

Hạ Văn Hiền: “……”

Hạ Văn Hiền và mấy đại thần Tây Uyên ra ngoài bàn bạc, một lúc lâu mới quay lại.

Hiển nhiên bọn họ cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn. Cuối cùng, Hạ Văn Hiền cắn răng: “Vậy … theo quyết định của Ngũ điện hạ đi.”

Giang Mạch thở dài: “Vốn dĩ ta là người quyết định đúng không?”

Hạ Văn Hiền: “…… Thần sợ hãi.”

Lúc đến đây, Hạ Văn Hiền vốn tưởng rằng mình sẽ đóng vai trò chủ đạo, hắn không để Giang Mạch vào mắt, càng không để ý Giang Ngôn. Trong mắt hắn chỉ có thái tử Giang Cách, mục đích tới đây cũng là cứu được Giang Cách ra bằng bất cứ giá nào.

Cho nên hắn dám công khai phản đối quyết định của Giang Mạch. Chỉ là xem tình hình trước mắt, thật sự là không có biện pháp nào tốt hơn, trừ khi hắn cũng có thể tìm được hai đại cao thủ tọa trấn. Nhưng ba người khác trong số năm đại cao thủ đều không dễ mời, cho dù hắn dốc hết lực lượng, nhiều nhất chỉ có thể mời được một người trong số đó, đồng thời mời hai người đến là tuyệt đối không có khả năng.

Hạ Hiêu ở đây cũng thôi đi, hắn thật sự không nghĩ ra, sao Nhạc Thanh Hải còn xen vào được. Không phải hắn luôn trung lập, mặc kệ chuyện triều đình sao? Rốt cuộc Sài Hằng đã dùng cách gì để mời tôn đại thần này đến?

Sài Hằng nhìn thoáng qua Nhạc Thanh Hải, thấy hắn có vẻ đang thất thần, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Nhưng chỉ cần hắn ngồi ở đây là được rồi, cũng may mà có hắn. Lần này tuy rằng mặt ngoài là trao đổi con tin, bên nào cũng không chiếm thượng phong, nhưng thái tử Tây Uyên mất sạch danh dự trước mặt đại quân, Đông Uyên vẫn có lợi hơn nhiều.

Hai bên bàn bạc một chút về thời gian địa điểm trao đổi, cuối cùng quyết định vào ba ngày sau, ở Thanh Giang Nguyên, biên giới hai bên đều đóng quân.

Đàm phán kết thúc, đoàn xe hai nước liền rời khỏi Sa Thành.

Sài Hằng nói lời cảm tạ với Nhạc Thanh Hải: “Đa tạ Nhạc tiên sinh tương trợ, chuyện tiếp theo không dám phiền Nhạc tiền bối.”

Trước hai đại quân, đúng là không cần Nhạc Thanh Hải tọa trấn.

Nhạc Thanh Hải trừng hắn một cái: “Tá ma gϊếŧ lừa đúng không?”

“Chuyện này……” Sài Hằng cười gượng: “Chỉ là sợ tiên sinh quá mệt nhọc.”

“Hừ, ta là cái loại đi hai bước đã thở ra sao? Ngươi có muốn so với ta với ta thử không?”

“…… Tiên sinh hiểu lầm.”

Sài Hằng có chút bất đắc dĩ mà liếc nhìn Lạc Cẩm, nàng cũng không có vẻ kinh ngạc chút nào.

Tuy hắn cũng tò mò về quá khứ của Nhạc Thanh Hải, nhưng hắn biết chuyện này không nên hỏi, cũng chưa từng mở miệng hỏi. Trước mắt Nhạc Thanh Hải không muốn rời đi, xem ra có thể Lạc Cẩm biết nguyên nhân.

Hai ngày sau, Lạc Cẩm đi theo Sài Hằng tới quân doanh ở Thanh Giang Nguyên.

Đây là nơi giao giới giữa hai nước. Khác với Sa Thành, nơi đây là bình nguyên mênh mông vô bờ, tầm nhìn rất thoáng. Lúc đến đây, Lạc Cẩm nghe nói ở đây từng xảy ra rất nhiều trận chiến, chôn vùi vô số tính mạng.

Tướng quân trấn thủ tại đây tên là Thu Tuyết, trong tiểu thuyết Lạc Cẩm từng thấy qua tên này, tuy không có cảm giác tồn tại gì, nhưng khi thấy nhân vật này nàng mới biết, nơi này không giống thế giới cổ đại ở thế giới cũ của nàng. Đây không phải là một thế giới đặt nặng tư tưởng nam tôn nữ ti. Vị trí của nam tử và nữ tử cũng không chênh lệch nghiêm trọng, nữ tử cũng có thể tòng quân, làm đại tướng quân.