Hạ Hiêu khách sáo chắp tay: “Đi vào thôi, cũng sắp đến giờ rồi.”
Đoàn người lần lượt vào tửu lầu, đến một nhã gian lớn nhất ở lầu hai. Nơi này đã được bài trí lại, chính giữa phòng bày tám cái bàn vuông, xếp thành một dãy bàn dài, nước trà và điểm tâm cũng đã được dọn sẵn.
Đại biểu hai nươc ngồi ở hai bên, phía Tây Uyên Quốc ngoại trừ hai vị hoàng tử Giang Mạch, Giang Ngôn và thừa tướng, còn có thêm mấy vị đại thần.
Phía Đông Uyên Quốc do Sài Hằng dẫn đầu, ngồi bên cạnh hắn là Hạ Hiêu, Lạc Cẩm được sắp xếp ngồi ở vị trí bên kia, bên cạnh nàng là Nhạc Thanh Hải. Hắn dùng ánh mắt đằng đằng sát khí mà quét đoàn người Tây Uyên Quốc một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Giang Ngôn.
Mắt Giang Ngôn ươn ướt, chực khóc. Hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thanh Hải, chỉ cúi đầu ngồi vào vị trí của mình.
Hai bên ngồi xuống, chính thức bắt đầu đàm phán.
“Thái tử đâu?” Giang Mạch lên tiếng hỏi trước.
Sài Hằng nói: “Thái tử đang ở nơi an toàn, dọc đường đi thích khách hết đợt này đến đợt khác, sợ thái tử bị thương, cho nên ngài ấy sẽ đến muộn hơn một chút.”
Giang Mạch gật đầu: “Đã biết, như vậy…… điều kiện trao đổi là gì?”
Sài Hằng lấy ra một tờ bản đồ, đẩy về phía Giang Mạch: “Điều kiện chính là, những nơi được đánh dấu sẽ thuộc sở hữu của Đông Uyên Quốc.”
Hạ Văn Hiền mở bản đồ ra, người đều đã tê rần: “Mười tòa thành? Ngài dứt khoát diệt luôn Tây Uyên chúng tôi đi!”
Giang Mạch lắc đầu nói: “Không có khả năng.”
Vốn dĩ Sài Hằng cũng không hy vọng hắn cứ thế mà đồng ý, hắn đánh dấu một lúc mười tòa thành cũng là để chừa đường mà cò kè mặc cả thôi, có thể lấy được một nửa cũng chấp nhận được.
“Giá trị của thái tử so với từng đó tòa thành còn cao hơn nhiều, dù sao cũng là trữ quân của một quốc gia, vài tòa thành trì nhỏ bé, sao có thể so được với thái tử?”
“Việc này không công bằng.” Giang Mạch đẩy bản đồ sang một bên, ôm hai tay: “Mười tòa thành, mấy chục vạn bá tánh, vô số ruộng tốt, dùng để trao đổi một người, không công bằng, cho nên … không đổi!”
Sài Hằng nhướng mày: “Đó chính là Thái tử! Mạng của hắn còn quý trọng hơn mạng của hàng ngàn, hàng vạn người, giao dịch này các người không lỗ.”
Giang Mạch trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Thái Tử có quan trọng cũng chỉ là một người, dùng một người đổi người mới công bằng. Trong tay ta có một người, ta sẽ dùng người đó để đổi lấy thái tử.”
Sài Hằng nhịn không được mà cười: “Người trong tay chúng tôi chính là thái tử! Chẳng lẽ ngài … bắt được đại ca ta?”
Giang Mạch lắc đầu: “Vậy thì không có, thái tử của các ngài rất mạnh, đúng là không dễ bắt. Nhưng ta cảm thấy giá trị của người này có lẽ sẽ không thua kém một thái tử.”
Hắn chậm rãi nói: “Người này tên…… Hạ Văn Khiêm.”
Vừa nói ra tên này, Sài Hằng và Hạ Hiêu đồng loạt đứng lên.
“Ngài nói…… ai?”
Lạc Cẩm nhớ rõ người tên Hạ Văn Khiêm này là phụ thân của Hạ Hiêu, trước kia cũng là một đại tướng quân nổi danh thiên hạ, bị bắt trong một trận chiến, Đông Uyên Quốc cho rằng ông ấy đã chết, chỉ là không tìm được thi thể. Nhưng kì thật ông ấy chưa chết, chỉ bị Tây Uyên Quốc bắt đi, nhốt ròng rã mười năm.
“Hạ Văn Khiêm.” Giang Mạch lặp lại một lần: “Ta nghĩ ông ấy đáng để các người dùng thái tử trao đổi chứ?”
Giọng Hạ Hiêu run rẩy: “Không có khả năng… gia phụ … đã chết trận sa trường mười năm trước. Tuy chưa tìm được thi thể, nhưng chúng tôi đã tìm thấy bội kiếm và mảnh giáp của ông ấy, ông ấy … ông ấy …”
Giang Mạch nói: “Ông ấy không chết, chỉ bị bắt thôi. Chúng tôi vốn định tra hỏi một số tin tức ông ấy, nhưng ông ấy thà chết cũng không nói, chúng tôi cũng không có cách nào. Thả về thì đương nhiên không được, gϊếŧ thì cũng tiếc, sau đó vẫn luôn nhốt ông ấy lại.”
Sài Hằng suy nghĩ kĩ càng một lúc mới hỏi: “Ngài xác định, ông ấy thật sự chưa chết?”
“Đây là đồ của ông ấy.” Giang Mạch đưa một đồ vật cho Hạ Hiêu: “Nếu ngài là con ông ấy, vậy hẳn có thể nhận ra.”
Tay Hạ Hiêu run rẩy nhận lấy đồ vật kia.
Đó là một thanh đao nhỏ khắc bằng gỗ, tỏa ra mùi gỗ tươi nhàn nhạt, hiển nhiên là mới được làm ra.
“Chúng tôi chưa từng khắt khe với ông ấy, những thứ ông ấy muốn, chúng tôi đều tận lực thỏa mãn. Hạ lão tướng quân thích khắc gỗ, đây là thanh đao gỗ ông ấy mới điêu khắc ra, lúc tới đây ta thuận tay cầm theo.”
Sài Hằng thấy thần sắc của Hạ Hiêu, không cần hỏi cũng biết đây đúng là đồ do chính tay Hạ Văn Khiêm làm.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Được, ta đồng ý trao đổi!”
Hạ Hiêu ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Điện hạ…… Việc này …. phải có sự đồng ý của bệ hạ.”
Sài Hằng lắc đầu đáp: “Không cần, lúc phụ hoàng phái ta tới đây đã giao cho ta toàn quyền xử lý việc này, cho nên ta có quyền quyết định trao đổi như thế nào.”
“Nhưng…… thứ bệ hạ muốn là thành trì! Không thể bởi vì việc nhà của thần……”
Sài Hằng chậm rãi nói: “Chuyện liên quan tới Hạ lão tướng quân không phải việc nhà mà là quốc sự! Theo ta, Hạ lão tướng quân còn quan trọng hơn mười … không, hơn cả trăm tòa thành.”
“Điện hạ……” Hạ Hiêu không biết nên nói gì.
Giang Mạch nói: “Nhị điện hạ nói không sai, Hạ lão tướng quân chiến công hiển hách, uy danh truyền xa, hữu dụng hơn nhiều so với một thái tử được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, giao dịch này các người kiếm lời rồi.”
Đại thần Tây Uyên: “……”
Sài Hằng: “……”
【Biểu hiện hôm nay của nhị hoàng tử quá ngầu! 】
【 Nhìn không ra hắn còn có quyết đoán như vậy, Hạ Hiêu đã cảm động đến nỗi không nói nên lời.】
【 Nếu ta là Hạ Hiêu, vì việc này ta sẽ trung tâm cả đời với Sài gia, tuyệt đối không hai lòng! 】
【 Giang Mạch, lời này của ngươi ai mà dám tiếp, rốt cuộc là ai dạy ngươi nói như vậy chứ?】
Sài Hằng vừa quyết định xong, ít nhiều cũng có trộn lẫn cảm xúc bên trong, nhưng nghe thấy thanh âm này, quyết tâm của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên định.
Ít nhất, nàng đã công nhận hắn. Mặc kệ sau khi trở về kết quả sẽ ra sao, hắn đều có dũng khí đối mặt.
“Vậy thì trao đổi như thế nào?”
Giang Mạch nói: “Không có khả năng trao đổi ở Sa Thành, cho dù có trao đổi thành công, ở đây các người có hai cao thủ, đoạt lại người dễ như trở bàn tay. Cho nên … ta đề nghị trao đổi trước hai quân!”