Chương 18

Hắn chỉ nói khách sáo, cũng không nghĩ Giang Mạch sẽ yên tâm ngồi chung xe ngựa với mình.

“Vậy…… Làm phiền.” Giang Mạch đáp lời.

“Vậy chúng ta đi trước…… Hả?” Sài Hằng nhất thời không phản ứng lại được: “Ngũ điện hạ đồng ý…… đi cùng?”

“Làm phiền.” Giang Mạch lặp lại.

Nói xong hắn liền đi về phía chiếc xe ngựa mà Lạc Cẩm đang ngồi.

Lạc Cẩm không ngờ hắn lại lớn gan như vậy, thế mà thật sự dám lên xe của địch quốc. Nhất thời nàng cũng không biết nói gì, thấy hắn lên xe chỉ có thể đứng dậy lễ phép chào hỏi.

Sau đó, Sài Hằng cũng lên xe theo.

Chiếc xe ngựa mới mua không lớn bằng chiếc xe có giường lúc trước, nhưng không gian bên trong cũng không nhỏ, bảy tám người ngồi vẫn dư dả.

Ba người ngồi ở trong xe ngựa, không khí có chút vi diệu. Là kẻ địch, cùng ngồi xe ngựa đi tới chung một địa điểm, lại cùng chung một mục đích, cảm giác thật kỳ quái. Nhưng lúc này bắt đầu đàm phán cũng không ổn, dù sao cũng chưa có mặt đầy đủ mọi người, cũng chưa đúng thời cơ.

Nhưng nếu không nói gì đó, cứ ngồi chung một chiếc xe ngựa như vậy thì sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sài Hằng khụ một tiếng: “Nghe nói tài nghệ chơi cờ của Ngũ điện hạ rất tinh diệu, hay là cùng đánh một ván cờ với tại hạ, thế nào?”

Giang Mạch nói: “Vậy mong Nhị điện hạ chỉ giáo.”

Lạc Cẩm nháy mắt đã hiểu ý của hắn, chơi một ván cờ ít nhất cũng mất hơn nửa giờ, lúc chơi cờ không nói chuyện cũng sẽ không thấy xấu hổ. Hạ cờ xong là ngồi yên chờ đợi, như vậy sẽ giải quyết được không khí cực kỳ xấu hổ trong tình huống này.

Nhưng nàng cứ cảm giác người thấy xấu hổ ở đây chỉ có nàng và Sài Hằng, từ đầu đến giờ Giang Mạch đều có vẻ rất tự tại không hề ngại ngùng chút nào.

Chỉ cần hắn không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác, đúng không?

Sự thật chứng minh, Lạc Cẩm vẫn quá lạc quan.

Năm phút sau……

“Đã được chỉ giáo!” Giang Mạch khom người hành lễ.

Sài Hằng xấu hổ đáp lễ: “Tài năng chơi cờ của Ngũ hoàng tử điện hạ quả thực là … tinh diệu.”

Lạc Cẩm không thể để họ dễ dàng kết thúc việc đánh cờ, thế thì không khí sẽ quay lại giống lúc nãy mất. Nàng mỉm cười: “Hay là … đánh thêm một ván?”

Sài Hằng đưa mắt ra hiệu cho nàng: “Không được…… Ngũ điện hạ nhất định là mệt mỏi rồi.”

Tâm hắn mới mệt đây này! Quả thực là tự mình chuốc lấy khổ.

“Ta không mệt.” Giang Mạch ngồi xuống, sắp xếp lại quân cờ: “Chơi tiếp đi!”

Sài Hằng thở dài một hơi trong lòng, lấy khí thế chết cũng không sờn ngồi lại trước bàn cờ.

Ba phút sau.

“Đã được chỉ giáo!”

“……”

Lạc Cẩm ngồi ở bên cạnh, dùng ngón chân moi moi sàn xe ngựa.

Không thể trông cậy vào việc Sài Hằng tiếp tục chơi cờ gϊếŧ thời gian, nàng định tìm đề tài nói chuyện, giảm bớt sự xấu hổ.

Nhưng nàng và hoàng tử địch quốc có thể có cái đề tài chung gì sao?

“Ngũ điện hạ vất vả đến Sa Thành để đàm phán, hẳn là có quan hệ rất tốt với Thái tử điện hạ đúng không?” Lạc Cẩm mở miệng nói: “Quả nhiên là huynh đệ đồng lòng!”

“Cũng không tốt.” Giang Mạch nói.

“Điện hạ nói đùa rồi, nếu quan hệ không tốt thì sao lại nguyện ý bôn ba vất vả đến cứu người như vậy?”

“Bởi vì thánh chỉ.”

“……”

Lạc Cẩm cũng có thể thông cảm, quan hệ giữa thái tử và các hoàng tử khác có khả năng là không tốt, nhưng … nhưng … đây là chuyện có thể nói ra sao? Hình như bình thường đều phải giả vờ hòa thuận, đúng không?

Hắn không thể dùng lời nói phù hợp hơn à? Nói thẳng ra như vậy chẳng phải sẽ làm không khí càng thêm xấu hổ sao?

Dầu muối đều không ăn đúng không?

Sài Hằng ho khan một tiếng, ý đồ lái qua chuyện khác, “Ngũ điện hạ thích đá cầu không? Tương lai nếu có cơ hội chúng ta cùng chơi đá cầu đi?”

“Không biết.” Giang Mạch trả lời.

“……”

Lạc Cẩm không thể không thừa nhận, Giang Mạch thật sư có thêm xem như một nhân tài, dùng một câu nói có thể kết thúc tất cả các câu chuyện, ở phương diện này hắn đúng là vô địch.

Quả thực không khí không thể nào xấu hổ hơn được nữa.

Giang Mạch bỗng nhiên mở miệng: “Ta có thể hỏi một vấn đề không?”

Hắn tự giác chủ động phá vỡ bầu không khí xấu hổ, đương nhiên Sài Hằng rất vui vẻ, lập tức đáp: “Có thể, Ngũ điện hạ mời nói.”

“Nàng……” Giang Mạch chỉ chỉ Lạc Cẩm: “Là người thân mật của ngài sao?”

Lạc Cẩm: “……”

Sài Hằng: “……”

Được rồi, không khí vẫn còn có thể xấu hổ hơn nữa.

Mặt Sài Hằng đỏ ửng, vội vàng xua tay: “Không phải, nàng chỉ là một tiểu cung nữ.”

Giang Mạch khó hiểu hỏi: “Thái độ của ngài đối với nàng ấy không giống như đối đãi với cung nữ, hơn nữa hai nước đàm phán cũng không cần dẫn theo cung nữ.”

Lạc Cẩm giải thích: “Bởi vì ta…… ta là linh vật của ngài ấy, ý ta là … phúc tinh. Cũng có hiệu quả giống như bùa bình an cầu trong chùa miếu, ngài ấy cảm thấy ta có phúc khí, có thể mang đến may mắn nên dẫn theo ta, chỉ vậy thôi.”

Giang Mạch chậm rãi gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy vì sao không trực tiếp mang theo bùa bình an? Bùa bình an lại còn không chiếm chỗ …”

Sài Hằng: “……”

Lạc Cẩm: “……”

Bọn họ đều có cùng loại cảm giác: Lần đầu tiên trò chuyện phiếm với người khác tới nỗi muốn kêu cứu mạng!

Cũng may lúc này xa phu hô lên: “Tới Túy Tiên Lâu rồi!”

Lạc Cẩm và Sài Hằng đều có loại cảm giác được cứu rỗi, ánh mắt cũng sáng lên.

Hai người gần như lập tức bỏ chạy khỏi xe ngựa.

Đoàn xe Tây Uyên Quốc đã tới trước, đỗ xung quanh tửu lầu, từ cửa nhìn vào là thấy bên trong đã được được thu xếp xong xuôi, không có người khách nào.

Thấy Giang Mạch bước xuống từ xe ngựa của Đông Uyên Quốc, Hạ Văn Hiền phải rất vất vả mới khống chế được cảm xúc của mình, xuống xe hành lễ.

Giang Ngôn muốn ăn vạ trong xe không xuống, bị Hạ Văn Hiền cứ thế kéo xuống xe.

Giang Mạch bắt đầu giới thiệu: “Vị này chính là Nhị hoàng tử điện hạ Đông Uyên Quốc, vị này chính là…… linh vật.”

Hạ Hiêu xuống ngựa, bước lên trước, tự giới thiệu, “Tại hạ Hạ Hiêu.”

Chỉ mới nghe cái tên này, nước mắt Giang Ngôn đã muốn chảy ra. Hắn dậy thì tương đối muộn, vóc dáng hiện tại so với bạn cùng lứa tuổi xem như là nhỏ con, trong mắt hắn, Hạ Hiêu giống như người khổng lồ, mới nhìn đã thấy rất khủng bố.

Hạ Văn Hiền chắp tay: “Tại hạ là thừa tướng Hạ Văn Hiền!”