Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tiểu Cung Nữ Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Cốt Truyện Rối Tung Rồi

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhạc Thanh Hải sắc mặt giận dữ, hung tợn nói: “Ngươi không sợ ta sao? Một kiếm của ta cũng đủ gϊếŧ chết ngươi!”

“Với tốc độ rút kiếm của ngươi, muốn gϊếŧ đã sớm gϊếŧ rồi.” Lạc Cẩm chỉ chỉ cửa sổ: “Không gϊếŧ thì đi ra ngoài đi, đừng quấy nhiễu ta ngủ.”

“Ta hỏi ngươi, bằng hữu kia của ngươi ở đâu? Tên gọi là gì?”

“Ta ngốc sao ? Nói cho ngươi……” Lạc Cẩm ngáp một cái: “Dù sao nếu ta chết, ngày mai ngươi sẽ lên hot search … ý ta là, bằng hữu của ta nhất định sẽ nói chuyện của ngươi để ai ai cũng biết, cho nên ngươi không thể gϊếŧ ta, còn phải bảo vệ ta. Nếu ta mà chết ngoài ý muốn, người xui xẻo cũng là ngươi….”

“Ngươi chết ngoài ý muốn liên quan gì đến ta?”

Nhạc Thanh Hải lại giơ kiếm trong tay lên: “Ngươi có tin ta bắt ngươi đi, dùng khổ hình buộc ngươi khai ra đồng lõa không?”

“Úi, ta sợ quá!” Lạc Cẩm trừng hắn một cái: “Một tiểu cô nương như ta, ngươi cảm thấy ta có thể chịu được khổ hình gì? Nghe lời, làm việc đàng hoàng đi!”

“Đừng ra lệnh cho ta!” Nhạc Thanh Hải cắn răng nói: “Nếu ta không nghe, ngươi thật sự dám nói ra sao? Nếu không bị uy hϊếp đến tính mạng, ta không tin ngươi lại dám nói chuyện của ta ra.”

Lạc Cẩm thở dài: “Được rồi, ta còn tưởng mình có thể được làm bà chủ …. Thôi, ngươi đi đi, ta sẽ không nói chuyện của ngươi với người khác đâu.”

Nhạc Thanh Hải thu hồi kiếm, đang muốn rời đi, lại nghe Lạc Cẩm nói: “Dù sao việc đàm phán cũng không nhất định phải có mặt ngươi, nghe nói người Tây Uyên phái tới là hai hoàng tử trẻ tuổi nhất, chắc là cũng chưa hiểu việc đời, chỉ cần một mình Hạ tướng quân cũng có thể trấn áp được.”

Thân hình Nhạc Thanh Hải cứng đờ: “Hoàng tử…… trẻ tuổi?”

Bên môi Lạc Cẩm hiện lên ý cười không dễ phát hiện: “Đúng rồi ….. haizz, mà sao ngươi lại muốn ám sát Giang Cách? Có phải do hoàng tử nào phái ngươi tới không?”

Nhạc Thanh Hải “Hừ” một tiếng: “Ai cần ngươi lo!”

Lúc này, bỗng nhiên cửa bị người phá, Hạ Hiêu xuất hiện, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Nhạc Thanh Hải: “Quả nhiên là ngươi, ta đã nghi ngờ tại sao trong phòng này lại có thêm một người.”

Lạc Cẩm rất kinh ngạc: “A, ta nghe nói cao thủ cửu giai có thể nghe thấy tiếng hít thở của người khác trong phạm vi nhất định đúng không? Là thật sao?”

Hạ Hiêu “Ừm” một tiếng, hỏi: “Hắn có làm ngươi bị thương không?”

“Không có.” Lạc Cẩm ngáp liên tục, “Nhạc tiên sinh không có ác ý, hắn chỉ là … chỉ là muốn luận bàn với ngài một chút, ngại nói với ngài, nên đến đây nhờ ta hỏi giúp.”

Nhạc Thanh Hải: “Hử?”

Hạ Hiêu: “Tại hạ đã sớm có ý này, đi thôi, Nhạc huynh.”

Nhạc Thanh Hải cũng chưa rõ vì sao đột nhiên mình lại phải luận võ với Hạ Hiêu thì đã bị lôi đi.

Lúc Lạc Cẩm đi đóng của sổ mới phát hiện cửa đã hỏng rồi, nàng thở dài, xuống lầu tìm tiểu nhị của khách điếm nhờ sửa lại.

Tiểu nhị tỏ vẻ không tình nguyện: “Ta muốn đi xem luận võ! Nghe nói Nhạc Thanh Hải và Hạ Hiêu luận bàn võ nghệ, đây chính là hai trong số năm đại cao thủ trong thiên hạ, ngươi đừng gọi ta, ta phải đi xem!”

Nói xong quay đầu chạy mất, Lạc Cẩm thấy trong khách điếm không còn người nào, có vẻ ai cũng chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Nàng thở dài, lục lọi thùng dụng cụ, tự tìm công cụ để sửa cửa sổ, khó khăn lắm mới sửa được tàm tạm, miễn cưỡng sử dụng được, lúc này mới an tâm đóng cửa lại đi ngủ.

Ngày hôm đó, Sa Thành truyền đến hai tin tức, một tin tốt, một tin xấu.

Tin tốt là hai đại cao thủ đứng đầu đại lục - Nhạc Thanh Hải và Hạ Hiêu luận võ ở Sa Thành, trường hợp cực kỳ đồ sộ, liếc mắt một cái có thể khoác lác một năm.

Tin xấu là nửa con phố đều bị hai người bọn họ san thành bình địa, mà cũng không có ai dám đến tìm bọn họ đòi bồi thường.

Sau khi tin tức truyền ra, đoàn xe của Tây Uyên Quốc vừa đến cửa thành đã run bần bật.

Hai đại sát thần này cùng nhau tới, quả thực chính là ban ngày gặp quỷ. Thừa tướng Hạ Văn Hiều ngồi trong xe ngựa dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn hai vị hoàng tử đi cùng. Thậm chí cửa thành hắn cũng không muốn vào.

Lục hoàng tử Giang ngôn năm nay mới mười bốn tuổi, nghe tin dữ này lập tức bị dọa khóc.

“Thừa tướng, chúng ta trở về đi, trở về đi, cầu xin ngài!” Giang Ngôn vừa khóc vừa kêu: “Ngũ ca, đệ sợ!”

Ngũ hoàng tử Giang Mạch khuôn mặt không có biểu cảm gì, thái độ lạnh nhạt: “Không đi cũng phải đi, đây là thánh chỉ.”

“Ngũ ca, nếu đàm phán không ổn, bọn họ có thể … gϊếŧ chúng ta hay không? Đệ nghe nói Nhạc Thanh Hải, hắn … hắn vừa gϊếŧ sạch một đội cao thủ của chúng ta, chỉ mình hắn! Hắn có thể gϊếŧ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không dám gϊếŧ chúng ta?”

Giang Mạch gật gật đầu: “Đúng vậy, đám người được phái đi kia tất cả đều bị ‘song phi yến’ của Nhạc Thanh Hải gϊếŧ, kiếm pháp của hắn rất đặc biệt, rất sắc bén. Đoàn xe này của chúng ta … chỉ cần hắn muốn cũng có thể diệt sạch, với hắn mà nói chuyện này rất dễ dàng. Hơn nữa còn có Hạ Hiêu, võ công của hắn cũng không kém, hai người cùng ra tay gϊếŧ lại càng nhanh.”

Giang Ngôn khóc lớn tiếng hơn nữa: “Vậy làm sao bây giờ?”

Giang Mạch lại nói: “Nghe nói người bị ‘ song phi yến ’ gϊếŧ chết, trước khi chết có thể nhìn thấy thân thể của mình bị chia làm ba đoạn, vô cùng thú vị.”

Giang Ngôn: “……”

“Điện hạ ngài dọa ngài ấy làm gì?” Hạ Văn Hiền bất đắc dĩ nói: “Chúng ta là sứ giả đi đàm phán, theo nguyên tắc, bọn họ sẽ không gϊếŧ sứ giả, yên tâm đi. Hơn nữa….”

Nói tới đây, ý thức được mình suýt chút nữa thì nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.

“Hơn nữa hai chúng ta tuy là hoàng tử, nhưng cũng không được coi trọng, gϊếŧ cũng không có ý nghĩa gì.” Giang Mạch nói hết lời thay hắn.

“Không…… Điện hạ đừng nói như vậy, thần tuyệt đối không có ý này.” Trán Hạ Văn Hiền đổ mồ hôi.

“Không sao, ta không phải loại người không thể nghe lời nói thật.” Giang Mạch đạm nhiên nói: “Lần này vốn là tam ca đi, nhưng huynh ấy có mưu đồ với vị trí trữ quân, huynh ấy mà đi đàm phán thì chắc chắn sẽ không để thái tử sống sót trở về. Nhị ca mất sớm, tứ ca lại nói lắp, cho nên mới phái hai hoàng tử không có thực lực như chúng ta đi … Dù gì đối phương cũng phái hoàng tử đến.”

“……” Hạ Văn Hiền hận không thể bị điếc ngay lập tức.

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng chuyện này có thể nói ra miệng sao?

Giang Mạch tiếp tục cảm thán: “Nghe nói nhị hoàng tử Đông Uyên cũng bình thường, không phải là người người tài trí gì, nhưng người nhà của hắn lại đối đãi với hắn rất tốt, thậm chí thái tử của bọn họ còn không hề ngờ vực hắn chút nào, không giống như chúng ta, bên ngoài có vẻ hòa khí, bên trong ai cũng muốn gϊếŧ chết đối phương … thật là hâm mộ!
« Chương TrướcChương Tiếp »