“Hừ, chỉ bằng các ngươi?”
Lạc Cẩm lặng lẽ xuống xe ngựa, nấp ở sau xe. Nàng cứ tưởng chuyện đã được giải quyết, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật tàn nhẫn như vậy.
Nàng nhìn cảnh đó mà dạ dày cuồn cuộn, không bao giờ nghĩ mình lại đυ.ng phải tình huống máu me như thế, mùi máu tươi nồng nặc làm nàng cảm thấy buồn nôn. Trấn định giây lát, nàng lại ló đầu ra quan sát, chỉ thấy đám hắc y nhân kia đều ngã xuống mặt đất.
Nàng nhịn không được che kín miệng, nhìn xem phía sau còn có chỗ nào để lùi lại không. Người này nhìn hung hãn như vậy, những thị vệ đó chưa chắc đánh thắng được, nàng nghĩ mình nên chạy trốn trước đã.
Sài Hằng cũng không có lộ chút kinh hoảng nào, hắn chỉ trầm giọng hạ lệnh: “Bày trận!”
Đám thị vệ nhanh chóng di chuyển vị trí, lấy xe ngựa làm trung tâm, xếp thành một trận hình đặc biệt.
Sài Hằng đứng trong trận, cao giọng hỏi: “Các hạ công phu thật tốt, không biết là vị cao nhân nào?”
【 Hắn là Nhạc Thanh Hải! Một trong số năm đại cao thủ, Nhạc Thanh Hải! 】
【 Cái tên biếи ŧɦái thích chém người làm ba đoạn đó! Chắc chắn là hắn!】
【 Nhóm người của Sài Hằng có thể đánh lại hắn được sao? Bây giờ có trốn cũng sẽ bị hắn phát hiện, mọi người chắc không bị chết hết ở đây chứ?】
Nhạc Thanh Hải vẫn chưa trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Ta chỉ là được người khác ủy thác tới đây lấy mạng Giang Cách, các ngươi với hắn là địch không phải bạn, không cần phải bỏ mạng vì hắn, tránh ra, ta cũng không có ý định gϊếŧ người Sài gia.”
Sài Hằng không hề lùi lại: “Nhạc tiền bối, tuy rằng ngươi võ công cái thế, nhưng Thanh Vân kiếm trận cũng không phải là giấy. Nhạc tiền bối nếu không ngại thì thử xem sao?”
Nhạc Thanh Hải nhíu mày, hiển nhiên hắn khá kiêng kị Thanh Vân kiếm trận, hơn nữa mới đó đã bị vạch trần thân phận cũng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
“Không ngờ nhị hoàng tử tuổi còn trẻ, nhưng cũng có chút kiến thức.”
Đột nhiên, ánh mắt hắn chuyển hướng về phía chiếc xe ngựa Lạc Cẩm đang trốn, thân thể bỗng nhiên vọt lên như một mũi tên, vung trường kiếm lên.
Một đạo kiếm quang xuất hiện, chiếc xe ngựa kia cứ vậy mà bị chém thành ba đoạn trước mặt Lạc Cẩm, ầm ầm rơi xuống đất tan tành từng mảnh.
Lạc Cẩm cả người đều ngây dại.
“Không nghĩ tới nhị hoàng tử điện hạ lại có nhã hứng như vậy, chấp hành nhiệm vụ quan trọng lại còn mang theo mỹ nhân bên cạnh.
Lạc Cẩm cười gượng một tiếng: “Ta…… Ta chỉ là một tiểu cung nữ, hầu hạ người……”
“Vậy sao?” Nhạc Thanh Hải thở dài: “Vậy nếu ta chém tiểu cung nữ này làm ba đoạn, chắc là điện hạ cũng sẽ không đau lòng đúng không?”
Vừa nói, tay hắn đã nắm lấy chuôi kiếm.
“Không được!” Sài Hằng vội la lên.
Lạc Cẩm biết với năng lực của mình thì chưa kịp nhìn hắn rút kiếm đã đầu mình hai nơi, càng rõ ràng Sài Hằng không thể đổi một nhân vật quan trọng như Giang Cách lấy một tiểu cung nữ như nàng, Nhạc Thanh Hải cũng không để ý có gϊếŧ thêm một nhân vật nhỏ bé như nàng hay không.
Nàng nhất thời nóng vội, hô lớn: “Hàn Nhị Ngưu!”
Sắc mặt Nhạc Thanh Hải nháy mắt trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Ngươi…… ngươi nói cái gì?”
Lạc Cẩm vừa lùi về phía sau xe ngựa vừa nói hàm hồ: “Không có gì, chỉ là có một bằng hữu đã từng kể cho ta nghe chuyện về tên tội phạm truy nã Hàn Nhị Ngưu, còn nói phía sau lưng người này có một cái bớt rất to, không biết ngươi có quen hay là...”
“Ngươi…… Câm miệng!” Nhạc Thanh Hải hét lớn một tiếng, giơ kiếm chém xuống.
Đám thị vệ vây quanh xe ngựa trong nháy mắt dẹp ra hai bên, một thanh trường đao từ phía trung tâm bay ra chặn lại kiếm của Nhạc Thanh Hải. Ngay sau đó một thanh y nam tử cao lớn bay ra từ trong xe, một tay ôm lấy vai Lạc Cẩm, bảo vệ nàng, một tay kia lại vững vàng bắt lấy chuôi thanh trường đao.
Lạc Cẩm vuốt vuốt ngực, cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài.
“Lui ra phía sau.” Nam nhân cao lớn kia nhẹ giọng nói.
Lúc này Lạc Cẩm mới thấy rõ diện mạo của người nọ, đó là một nam nhân rất cao, nhìn tầm hai mét, dung mạo tuấn mỹ, một bên mí mắt có một vết sẹo rõ ràng.
【 Hạ Hiêu! 】
【 Hắn thật là ngầu…… Không hổ là nam chính, quá mạnh! 】
【 Quả nhiên, người trong xe chính là hắn, mình suýt chút nữa thì chết rồi! 】
【 Ta biết ngay mà, lúc đó Lưu Thục lặng yên không tiếng động mà bị bắt lại, Đông Uyên Quốc cũng chỉ có Hạ Hiêu có thể gϊếŧ chết hắn. 】
【 Khẳng định là hắn đã chờ sẵn ở khách điếm, vậy hắn nhất định là đi theo đoàn xe, nếu không lộ diện thì hẳn là ở trong xe ngựa. Ba chiếc xe khác đều để chở hàng, chỉ có khả năng ở trong này thôi.】
【 Nhưng Giang Cách đâu mất rồi? Ở lại khách điếm? Còn tưởng rằng hắn và Hạ Hiêu ngồi chung xe....】
Hạ Hiêu hơi giật mình, chỉ là hắn phải tập trung nghênh địch, không có thời gian quay đầu lại nhìn tiểu cung nữ phía sau.
Lúc trước hắn đã cảm thấy kì quái, vì sao Sài Hằng lại muốn mang một tiểu cung nữ theo đoàn xe.
Bây giờ hắn hình như đã hiểu ra một chút.
Ánh mắt Nhạc Thanh Hải tràn ngập sát khí, hắn nhìn chằm chằm Lạc Cẩm đang trốn phía sau Hạ Hiêu, hận không thể xông lên chém nàng một kiếm.
Lạc Cẩm thấy ánh mắt hung ác của hắn, trong lòng lại không kinh hoảng chút nào. Hiện tại nàng đã có Hạ Hiêu che chở, không sợ hắn, thậm chí còn làm mặt quỷ khıêυ khí©h Nhạc Thanh Hải.
Nhạc Thanh Hải cắn răng: “Hạ tướng quân, giao cung nữ kia cho ta, gϊếŧ nàng ta xong ta sẽ lập tức rời khỏi đây, tuyệt đối không đối nghịch với ngươi!”
Hạ Hiêu nói: “Hạ mỗ thân là đại tướng quân, chức trách của ta là bảo vệ tất cả bá tánh của Đông Uyên Quốc. Chỉ cần có Hạ mỗ ở đây, sẽ không để Nhạc Tiên Sinh làm bị thương Lạc cô nương dù chỉ là sợi tóc.”
Lạc Cẩm càng đắc ý, khıêυ khí©h hô lên: “Hàn Nhị Ngưu! Hàn Nhị Ngưu!”
Nhạc Thanh Hải tức muốn điên, hắn xem như đã chứng kiến được cái gì gọi là “Chó cậy thế chủ” phiên bản hiện thực. Có chỗ dựa là Hạ Hiêu, nàng ta vậy mà dám nhe răng trợn mắt với hắn!
Hạ Hiêu khó hiểu: “Hàn Nhị Ngưu là ai?”
“Tên trước kia của hắn.” Lạc Cẩm trả lời.
Hạ Hiêu khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói với Lạc Cẩm: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, không thể lấy xuất thân của người ta ra để trào phúng họ, biết không?”