Chương 12

Sài Hằng cười nói: “Ngươi đoán rất chính xác! Bất luận thế nào chuyện này phải ghi một công cho ngươi, trở về có thưởng … Trọng thưởng!”

“Hả…… Đa tạ điện hạ!”

【 Hắc hắc, ta chính là tới tranh công. 】

【 Nhưng cũng thật kỳ lạ, Lưu Thục cứ thế mà bị chế phục không một tiếng động như vậy sao? Hắn không phải là một cao thủ à? Trong tiểu thuyết viết hắn là cao thủ bát giai, siêu mạnh, ta cứ nghĩ phải đánh nhau lâu lắm chứ.】

【 Còn may là nhị hoàng tử không ngốc, đã nhìn ra được. 】

【 Buồn ngủ quá, muốn đi ngủ. 】

Sài Hằng thì không buồn ngủ chút nào.

Hôm nay bắt được cao thủ Thất Giới Đường Lưu Thục, hắn lại lập công, sau khi trở về còn không biết phụ hoàng sẽ phong thưởng như thế nào đâu!

Nếu lần này đàm phán thuận lợi, kết quả làm phụ hoàng vừa lòng, nói không chừng hắn có thể…… trực tiếp được phong vương đi? Thái Tử nhìn cũng phải đỏ mắt!

Linh vật này thật sự quá may mắn!

Nhưng mà hôm nay hình như hắn cũng không làm gì cho Lạc Cẩm, sao lại nghe được tiếng lòng của nàng?

Sài Hằng nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi, lúc đó Lạc Cẩm rất muốn nói cho hắn biết chuyện, cho nên hắn cảm thấy lúc nàng hy vọng hắn biết gì đó, hắn cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.

Có được hảo cảm không phải là cách duy nhất để nghe được tiếng lòng của nàng.

Hôm sau, lúc chưởng quầy tiễn đoàn xe đi, đặc biệt khách khí với Lạc Cẩm, Lạc Cẩm vẫn giả ngu như cũ, còn xin lỗi hắn: “Xin lỗi, hôm qua ta đã quá mềm lòng, thả hai người kia vào khách điếm, còn may điện hạ anh minh, nhìn rõ được ngụy trang của chúng.”

Chưởng quầy không hiểu ra sao: “Hả? Ngươi không biết sao?”

Lạc Cẩm chớp chớp mắt, “Biết cái gì?”

Chưởng quầy: “……”

Xem ra chỉ mỗi nhị hoàng tử là sâu không lường được, tiểu cung nữ này chỉ là đánh bậy đánh bạ. Nhưng nàng đánh bậy đánh bạ mà cũng quá may mắn đi. Giúp nhị hoàng tử bắt được nhân vật quan trọng như Lưu Thục nhanh như vậy, chắc là sẽ được trọng thưởng rồi!

Tức khắc liền có chút hâm mộ ghen tị hận.

Đoàn xe khởi hành, hai canh giờ sau đã ra khỏi địa giới của Đông Uyên Quốc, đi về phía trước chính là Sa Thành.

Sa Thành là một tòa thành vô chủ, địa thế thấp, dễ công khó thủ, gặp mưa to còn dễ xảy ra lũ lụt. Lúc trước Tây Uyên Quốc và Đông Uyên Quốc đều muốn chiếm lấy nơi này, nhưng lại phát hiện chiếm thành thì dễ, thủ thành lại khó. Náo loạn vài lần liền không có bên nào muốn quản nữa, chấp nhận đây thành nơi hòa hoãn của hai nước, không phái quân đội đến đóng. Vì không có quân đội nên ở đây trộm cướp hoành hành, tập trung những loại người cùng hung cực ác.

Một canh giờ nữa mới đến Sa Thành đã có thể thấy mấy người lén lén lút lút, thỉnh thoảng lại quan sát đánh giá đoàn xe. Lạc Cẩm ngồi trong xe cũng cảm giác được ác ý rõ ràng, làm cả người nàng không được tự nhiên.

Lúc này, đoàn xe ngừng lại.

Thanh âm của thị vệ A Hiên vang lên bên ngoài xe: “Điện hạ, xảy ra chuyện rồi!”

Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài xe truyền đến tiếng binh khí va chạm, Lạc Cẩm sợ đến mức rụt cổ lại.

“Trốn đi, không cần ra ngoài.” Thần sắc Sài Hằng ngưng trọng, xốc màn xuống xe.

Xung quanh có thể cảm nhận được sát khí cực mạnh, bao phủ toàn bộ đoàn xe.

Một đám thích khách che mặt nhằm vào đoàn xe từ bốn phương tám hướng, mục tiêu là xe ngựa chở Giang Cách.

Đám thị vệ cũng không hoảng loạn, vây quanh đoàn xe, đánh nhau với thích khách.

Thấy Sài Hằng lộ diện, mấy hắc y nhân liếc nhau ra hiệu, đồng thời vọt về phía hắn.

Thị vệ A Hiên che trước mặt Sài Hằng, giơ đao đón đỡ, sức lực hắn rất lớn, chỉ một chiêu đã bức mấy hắc y nhân lui về phía sau vài bước, không thể tiếp cận Sài Hằng.

Sài Hằng bỗng nhiên cao giọng nói: “Nếu không muốn thái tử của các ngươi chết, ta khuyên các ngươi dừng tay lại. Ta đếm ba tiếng, nếu các ngươi còn chưa dừng tay... Ta sai người chặt bỏ cánh tay Giang Cách!”

Đám hắc y nhân nghe vậy, quả nhiên bắt đầu do dự. Bọn họ muốn cứu người, nếu vậy ngược lại hại đến hắn thì...

“Ba!”

Sài Hằng không chút hoang mang đi về phía xe ngựa chở Giang Cách, mấy hắc y nhân vây quanh hắn ngơ ngác tại chỗ nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục tấn công hay không.

“Hai!”

Sài Hằng giơ lên tay lên, làm thủ thế chém xuống.

“Rút!” Hắc y nhân cầm đầu cắn răng nói: “Chúng ta đi!”

Sài Hằng hừ lạnh một tiếng, không đếm tiếp nữa.

【 Không ngờ hắn đối phó với quân địch cũng ngầu ghê, trấn trụ được bọn chúng ngay lập tức.】

【 Bây giờ chắc là an toàn rồi, phù... Hú hồn, cứ tưởng sắp chết chứ! 】

【 Xem ra làm linh vật cũng không dễ, sau này không bao giờ tới nơi nguy hiểm như vậy nữa.】

Tuy Sài Hằng đang nghênh địch, nhưng nghe thấy tiếng lòng của Lạc Cẩm cũng không nhịn được cười, khóe miệng giương lên.

Đám hắc y nhân nhanh chóng tập trung lại, tên cầm đầu trầm giọng nói: “Chăm sóc tốt cho thái tử, nếu ngài ấy chịu một chút tổn thương nào, chúng ta...nhất định sẽ không bỏ qua!”

Sài Hằng lãnh đạm nói: “Chuyện này không cần ngươi phải lo.”

Đột nhiên, một hắc y nhân kêu lên: “Đi đi, sao ngươi không đi? Này! Hình như ngươi…… không phải……”

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng về phía tên hắc y nhân cuối cùng trong đội ngũ.

Hắc y nhân kia không chút hoang mang, nhìn tên hắc y nhân vừa nói chuyện, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lắm miệng!”

Không thấy hắn làm động tác gì, nhưng tên hắc y nhân vừa nói chuyện bỗng trợn to hai mắt. Thân thể hắn bị cắt làm ba trong nháy mắt, lúc ngã xuống vẫn còn há miệng kinh ngạc nhìn người trước mặt.

“Là ai!” Mấy tên hắc y nhân vọt lập tức vọt lên, giơ kiếm chém về phía người kia.

Thân thể người kia lung lay nhẹ vài cái, trường kiếm trong tay loang loáng, chỉ trong nháy mắt, mấy tên hắc y nhân xông lên đã bị chém thành mấy mảnh, thậm chí lúc ngã xuống đất vẫn còn đang thở phì phò.

“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là ai?” Trên trán hắc y nhân cầm đầu toát ra mồ hôi lạnh: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta?” Người nọ hơi cười lạnh: “Người tới gϊếŧ Giang Cách.”

Nghe vậy, thủ lĩnh hắc y nhân giận dữ: “Gϊếŧ hắn!”