Chương 11

Lạc Cẩm nghĩ ngày mai sẽ tới Sa Thành, đến lúc đó nói không chừng thật sự sẽ có cao thủ cướp tù, nàng có chút khẩn trương nên ngủ không được, lại cảm thấy đói bụng.

Nàng xuống lầu muốn tìm chút đồ ăn thì nhìn thấy một bà lão dẫn theo một tiểu cô nương đến tìm chỗ trọ, bị chưởng quầy từ chối, hai người này lại không chịu đi.

“Không phải còn có phòng trống sao? Làm ơn cho chúng tôi ở lại một đêm đi!” Bà lão cầu xin: “Đứa nhỏ này sức khỏe không tốt, nếu ngủ ngoài đường chỉ sợ là bị nhiễm phong hàn.”

Tiểu cô nương ho khan vài tiếng, đáng thương vô cùng, dùng thanh âm non nớt nói: “Đại thúc, cho chúng tôi ở lại đi!”

Chưởng quầy không hề mềm lòng: “Chỗ này đã được bao hết, người ngoài không thể vào, đi mau!”

Một già một trẻ vẻ mặt đau khổ, tiếp tục cầu xin.

Lạc Cẩm trong lòng vừa động, nàng nghĩ tới một người, liền đi qua nói với chưởng quầy: “Một già một trẻ này cũng không dễ dàng gì, cứ để bọn họ ở lại một đêm đi.”

“Nhưng……” Chưởng quầy có chút khó xử: “Đại nhân đã dặn……”

“Mệnh lệnh là chết, người là sống, sao ngươi lại cứng nhắc như vậy!” Lạc Cẩm vỗ vai chưởng quầy: “Có biết kính già yêu trẻ không? Hãy nghĩ đến mẫu thân ngươi, nghĩ đến con gái ngươi…”

Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ, có chút bất đắc dĩ, đối phương là người mà nhị hoàng tử đã dặn dò phải chiếu cố, hắn không dám nói lời bất kính, nhưng trong lòng đã mắng thô tục mấy lần. Chẳng lẽ nàng không biết nơi này đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng sao? Để người không liên quan vào, không phải tự tìm phiền toái?”

Sài Hằng nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Lạc Cẩm chớp chớp mắt với hắn: “Điện hạ, hai người kia trông thật là đáng thương! Để cho họ ở lại một đêm có được không?”

Nàng không biết Sài Hằng có thể hiểu được ý tứ của nàng hay không, chỉ là thầm cầu mong hắn có thể hiểu.

【 Người này khẳng định là cao thủ Thất Giới Đường – Lưu Thục, hắn thích nhất là giả trang thành bà lão. Hắn còn có một đồ đệ tên là Tiểu Ngư, rất thấp bé, thích giả dạng thành tiểu cô nương để gạt người.】

【 Tổ hợp này thật độc, một già một trẻ nhìn đã thấy đáng thương, đến nữ chính còn từng bị gạt! 】

【 Chắn chắn hắn tới để tìm hiểu tin tức, nếu có thể lừa hắn vào, để cao thủ vây công, bắt ba ba trong rọ thì tốt rồi.】

【 Làm ơn, có thể hiểu ý ta được không? 】

Lưu Thục vốn cũng không có ý định đi vào, chỉ là muốn quan sát ở đại sảnh một chút. Hắn cũng biết người ở đây không có khả năng để hắn vào, lúc nãy vẫn luôn cầu xin chỉ là kéo dài thời gian để quan sát thêm một chút thôi.

Lại không ngờ có một cô nương đột nhiên đại phát từ bi, tỏ vẻ đồng tình với hắn.

Hắn hơi có chút xấu hổ, nói: “Nếu…… Nếu không tiện…… chúng ta cũng đừng làm khó dễ người ta……”

Lạc Cẩm lại tiếp tục hỗ trợ cầu tình: “Điện hạ, bọn họ chắc chắn không phải là người xấu, để hai người họ ở lại đi, cầu xin ngài! Hai người họ thật đáng thương, không có chỗ ngủ thì phải ngủ ngoài đường.”

Sài Hằng cười có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì cho bọn họ một phòng, bảo họ ở yên trong phòng, không thể đi loạn khắp nơi.”

Hắn vung tay lên: “Cho họ một gian phòng.”

Bây giờ, Lưu Thục ngược lại là tiến thoái lưỡng nan, đi vào thì lo lắng sẽ có nguy hiểm, rời đi lại cảm thấy hơi luyến tiếc. Lỡ đâu hắn thật sự tìm được cơ hội cứu thái tử ra, chẳng phải là lập công lớn rồi sao?

Trong lòng chưởng quầy lại đang chửi thề, nhị hoàng tử thế mà lại nghe cung nữ nói, muốn để cho một người ngoài không rõ lai lịch tiến vào, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Chỉ có Sài Hằng mỉm cười giống như một tên luyến ái não ngốc nghếch: “Ta biết tâm địa ngươi thiện lương, không thể thấy người khác chịu khổ.”

Chưởng quầy: “……”

Hoàng tử gì mà ngu ngốc vậy, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Nhưng hắn không dám kháng lệnh, bất đắc dĩ phải phân phó tiểu nhị dẫn hai người kia đi về phòng cho khách. Lưu Thục do dự một lát, rốt cuộc vẫn căng da đầu đi theo. Hắn cũng là kẻ tài cao gan lớn, cho dù là có nguy hiểm, hắn cảm thấy bản thân vẫn có thể chạy trốn.

Lạc Cẩm sợ Sài Hằng không hiểu dụng ý của mình, lại ám chỉ thêm lần nữa: “Hai thị vệ đứng ở cửa thoạt nhìn thật là hung dữ, người bình thường không dám đi vào, nếu không phải…. nếu không phải bọn họ không còn chỗ nào để đi, khẳng định sẽ không đến đây, đúng không?”

Trong nội tâm nàng lại đang hò hét.

【 Đã hiểu ý của ta chưa? Bọ họ có vấn đề a a a! 】

【 Ta chỉ là một cái linh vật, không thể nói quá rõ ràng, ngươi nhanh chóng nắm bắt đi! Nhanh lên!】

Sài Hằng như suy tư gì: “Nói như vậy, hai người kia thực sự khá kỳ quái, không phải là mật thám chứ? Ta sẽ tra hỏi hai người đó, nếu thật sự không có vấn đề, ta cũng sẽ không oan uổng bọn họ, yên tâm đi!”

Lạc Cẩm nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ kinh ngạc, “Hả? Bọn họ kỳ quái sao? Vậy ngươi ngàn vạn đừng dọa đến bọn họ, hỏi cho rõ là được rồi.”

“Yên tâm đi.”

Chưởng quầy hai mắt vô thần, hắn không rõ tình huống trước mắt cho lắm.

Cho đến khi Sài Hằng đi đến trước mặt hắn, thấp giọng phân phó: “Gọi ‘người kia’ tới, làm việc!”

Chưởng quầy nháy mắt khôi phục tinh thần, “Điện hạ là muốn……”

“Bắt Lưu Thục!”

“Lưu Thục? Hắn…… hắn là Lưu Thục?” Chưởng quầy nháy mắt bội phục hoàng tử điện hạ sát đất: “Thì ra điện hạ đã biết hắn là ai, là tiểu nhân vô tri, vậy mà lại hoài nghi điện hạ.”

Lạc Cẩm lấy một phần điểm tâm ngọt, vừa ăn vừa đi lên lầu.

Nàng cho rằng dưới lầu chuẩn bị đánh nhau, nhưng mãi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Nàng bắt đầu hơi lo lắng, có thể nào để Lưu Thục chạy thoát rồi không? Hắn là cao thủ lợi hại như vậy, cho dù không tìm hiểu được tin tức, có lẽ cũng có cách thoát thân?

Nghĩ như vậy, nàng lại lặng lẽ xuống lầu, muốn xem xét tình hình một chút.

Vừa nhấc chân xuống đã nhìn thấy Sài Hằng đứng ở đại sảnh, chỉ huy thị vệ: “Đưa về Vị Thành, trên đường trông coi cẩn thận, đừng để bọn họ chạy mất.”

Một thị vệ lên tiếng: “Điện hạ yên tâm, bọn họ đều ngất rồi.”

Mấy thị vệ khiêng hai cái rương một lớn một nhỏ ra khỏi khách điếm từ cửa sau.

Sài Hằng thấy Lạc Cẩm đi xuống, cười với nàng: “Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?”

“Không có,” Lạc Cẩm tiếp tục giả ngu: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hai người kia… là người xấu giả dạng thật sao?”