Chương 10

Sài Hằng: “……”

Hắn biết diễn biến nội tâm của Lạc Cẩm luôn phong phú nhưng mà cũng không khỏi quá phong phú đi.

Chỉ nhìn bề ngoài, còn tưởng nàng là một cô nương văn tĩnh. Nhưng hắn cảm thấy bề ngoài văn tĩnh của nàng cũng có thể là ngại với thân phận của hắn, không dám nói chuyện tùy tiện.

Hắn bỗng nhiên có một tâm nguyện nếu bình thường nàng thể hiện giống như trong nội tâm thì tốt rồi, nếu những lời này nàng nguyện ý chính miệng nói ra, vậy chắc hắn sẽ cảm thấy đó là điều may mắn trong cuộc đời.

Lạc Cẩm ăn no liền buồn ngủ, nàng thử thăm dò hỏi: “Ta…… Nô tỳ có thể ngủ trên chiếc giường kia không?”

“Ngủ đi.”

“Vâng!”

Lạc Cẩm nằm lên giường, không bao lâu hô hấp đã trở nên đều đều, ngủ mất rồi.

Sài Hằng buông sách xuống, ngơ ngác nhìn gương mặt ngủ say của nàng.

Tiểu cung nữ này đặc biệt am hiểu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cho nàng ăn, nàng liền dám mở miệng muốn nằm giường ngủ. Nếu đổi thành người khác, hắn sẽ cảm thấy vô cùng không vui.

Nhưng không biết vì sao, Lạc Cẩm làm như vậy, hắn chỉ cảm thấy thú vị, không phản cảm chút nào.

Xe ngựa dừng lại, xa phu ở ngoài xe nói: “Điện hạ, tới dịch quán rồi.”

“Được, truyền lệnh, đêm nay nghỉ tạm tại đây, sáng mai tiếp tục lên đường.”

“Vâng!”

Xa phu vén màn xe lên, thả ghế, trong lúc vô tình nhìn thoáng trong xe, nháy mắt tròng mắt suýt rớt.

“Điện hạ nàng…… Nàng làm sao dám……” Xa phu đè thấp thanh âm: “Điện hạ không cho phép người khác chạm vào giường của mình, cho dù là giường tạm trong xe ngựa…”

Xa phu này tên là A Hiên, là thị vệ của Sài Hằng, hắn theo Sài Hằng nhiều năm, biết chủ tử mình có chút thói ở sạch.

Sài Hằng xụ mặt: “Nếu không thì sao? Ngươi bảo nàng phải ngủ chỗ nào?”

“Nhưng…… nàng nhất định phải ngủ ban ngày sao? Buổi tối cũng không phải không có chỗ ngủ.”

A Hiên không hiểu, rõ ràng nàng chỉ là một cung nữ, làm sao dám yêu cầu muốn ngủ một giấc trên đường đi? Cung nữ nhà ai lại như vậy?

Sài Hằng không trả lời, chỉ ra lệnh: “Sắp xếp một cái phòng đơn cho nàng, chuẩn bị sẵn nước tắm, lại thêm chút đồ ăn ngon.”

A Hiên: “???”

Lúc Lạc Cẩm xuống xe, Sài Hằng đưa cho nàng một ngân phiếu một trăm lượng.

“Như đã thỏa thuận, một ngày một trăm lượng.”

“Đa tạ điện hạ!”

【 Cho thật kìa! Thậm chí kết toán theo ngày! 】

【 Ta cũng không có làm được gì… hắn nói ta là phúc tinh … chính là linh vật đi! Ta thích làm linh vật! Không cần làm gì cũng có thể kiếm được tiền, quá tốt rồi!】

【Linh vật thật tốt nha! 】

A hiên đứng một bên nhìn khóe miệng Sài Hằng cong lên, ứa ra mồ hôi lạnh.

Đường đường là nhị hoàng tử, chắc sẽ không cảm thấy hứng thú với một tiểu cung nữ chứ? Tiểu cung nữ này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng chưa đẹp đến trình độ nghịch thiên, những danh môn quý nữ cũng kia đều rất đẹp mà!

Lạc Cẩm chỉ cảm thấy dọc theo đường đi, nàng ăn ăn, ngủ ngủ, buổi tối còn có đồ ăn ngon và nước ấm để tắm, thật là không vất vả một chút nào.

Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, đến chạng vạng lại tìm một khách điếm ngủ lại. Mấy ngày kế tiếp cũng như vậy, có dịch quán thì ở dịch quán, không có thì ở khách điếm. Tuy rằng liên tục lên đường, nhưng cũng không đặc biệt gấp gáp, không phải đi xuyên đêm.

Tới ngày thứ năm, Lạc Cẩm đã quen nhịp sống kiểu này. Thậm chí nàng còn được độc hưởng chiếc giường trên xe bởi vì ban ngày nhị hoàng tử căn bản không nghỉ ngơi, vẫn luôn xem sách.

Có một lần nàng mở mắt ra thì nhìn thấy Sài Hằng đang nhìn chằm chằm nàng. Lạc Cẩm giật mình, tốt bụng hỏi hắn: “Có phải điện hạ mệt rồi không? Có muốn ngủ một lát hay không? Đừng ngại nói…”

Sài Hằng: “……”

Hắn cúi đầu tiếp tục đọc sách: “Ta không buồn ngủ, ngươi ngủ tiếp đi”

“Vâng!” Lạc Cẩm nhắm mắt lại, không bao lâu lại ngủ rồi.

Đột nhiên, xe ngựa lảo đảo, Sài Hằng vội bước lên, đỡ lấy Lạc Cẩm suýt chút nữa thì bị lắc lư rớt xuống đất.

“A…… có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩm mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên: “Đã xảy ra chuyện?”

“Không sao, việc nhỏ thôi.” Sài Hằng đỡ nàng ngồi dậy, trở lại ngồi xuống vị trí của mình, bình tĩnh cầm lấy sách.

Bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, sắc mặt Lạc Cẩm tức khắc biến đổi: “ Đánh nhau rồi điện hạ, có người muốn cướp Giang Cách!”

“Ừm.” Sài Hằng tiếp tục đọc sách.

“Điện hạ, nguy hiểm lắm, sao ngươi còn xem sách được?”

Lạc Cẩm xốc bức màn lên, lập tức nhìn thấy thị vệ của đoàn xe đang đánh nhau với mấy hắc y nhân, có mấy thi thể nằm trên mặt đất, hiển nhiên là đánh không lại thị vệ của Sài Hằng.

Lạc Cẩm là một người hiện đại, đã bao giờ gặp qua tình huống máu me như vậy. Nàng vội vàng buông màn xuống, sờ sờ ngực: “Thật đáng sợ, thật đáng sợ…”

Không bao lâu, tiếng đánh nhau ngừng lại. Có người ở ngoài xe báo cáo với Sài Hằng: “Điện hạ, tổng cộng có 21 thích khách, chạy thoát 5 tên, chết 7 tên, còn lại đã trói lại.”

“Đưa đến quan phủ gần nhất, để bọn họ giúp đỡ thẩm vấn, xem có thể hỏi được tin tức hữu dụng gì không.”

“Vâng.”

Lạc Cẩm thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra cao thủ Tây Uyên cũng không lợi hại cho lắm, nhanh như vậy đã bị đánh bại. Ngươi biết bọn chúng rất “đồ ăn” đúng không?”

“Đồ ăn?”

“Chính là thật vô dụng.”

Sài Hằng cười nhẹ: “Nơi này vẫn là thuộc Đông Uyên, bọn họ có ngốc cũng không đến mức cảm thấy có thể cướp đi Giang Cách ở chỗ này. Cho dù thị vệ của ta không địch lại, cũng có thể liên tục gọi viện quân tới. Cho nên lần này chỉ là thử thôi, cao thủ chân chính….. phải đến Sa Thành mới có thể xuất hiện.”

【 Đáng giận, bị thể hiện của hắn làm xúc động rồi……】

【 Hình như là hắn đã đỡ ta, ta mới không bị ngã u đầu. 】

【 Có đôi khi hắn cũng rất lợi hại, dù sao cũng là hoàng tử, không có khả năng chỉ là đồ oan loại vô dụng.】

【 Người luyến ái não một khi tỉnh táo lại, chỉ số thông minh vẫn khôi phục bình thường. 】

Sài Hằng rất khó nghe được tiếng lòng của Lạc Cẩm dưới tình huống không đưa tiền, hắn cúi đầu đọc sách, che giấu ý cười bên môi.

Vào ban đêm, chỉ còn cách Sa Thành hai mươi dặm, đoàn xe nghỉ lại trong một trấn nhỏ tên gọi là trấn Thanh Liễu, trấn Thanh Liễu chỉ là một trấn nhỏ ở biên quan, ở đây không có dịch quán, cho nên phải tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.