Chương 1

Sáng sớm, Lạc Cẩm đã bị gọi dậy dâng trà, nàng ngáp một cái, than thở trong lòng: "Cho dù xuyên qua, nàng cũng không thoát khỏi vận mệnh người làm công, thật là đáng buồn."

Nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên là "Lưu Phong Túy", thân phận là cung nữ bên người của nhân vật nữ phụ, công chúa Sài Tinh. Ở trong truyện, nhân vật này không có chút cảm giác tồn tại nào. Nàng chỉ nhớ rõ, lúc Sài Tinh bị hại chết, các cung nữ bên người cũng bị liên lụy theo, kết cục của nàng đoán chừng cũng sẽ như vậy.

Dù sao cũng phải nghĩ cách giữ được công chúa, nàng mới có thể sống sót.

Lạc Cẩm pha trà xong, đặt lên khay, bưng vào nhà.

Nhị hoàng tử Sài Hằng ngồi cạnh Sài Tinh, hắn không vội uống trà mà lấy ra một đóa châu hoa từ trong ngực: "Ta mua ở bên ngoài, tuy rằng không đáng giá lắm nhưng đặc biệt xinh đẹp, muội nói xem nếu ta tặng cái này cho Hoa Anh cô nương, nàng có cảm động hay không?"

Sài Tinh bĩu môi: "Lúc chọn lễ vật sao huynh không biết dẫn theo ta? Ánh mắt của huynh kiểu gì vậy? Xấu muốn chết! Vừa xấu lại còn không đáng giá, cho dù ngoài mặt nàng ấy nói thích, chắn chắn trong lòng cũng ghét bỏ."

Sài Hằng có chút thương tâm nhìn châu hoa trong tay: "Thật sự khó coi sao.... Vậy ta tặng cho muội nhé?"

"Xì, thứ đồ này xấu như vậy, muội không cần!"

Sài Tinh nhìn thấy Lạc Cẩm đứng bên cạnh, thuận miệng nói: "Thưởng cho nàng ấy đi."

Sài Hằng thở dài, đưa châu hoa cho Lạc Cẩm: "Thưởng cho ngươi."

Lạc Cẩm không ngờ tự nhiên mình lại có thu hoạch ngoài ý muốn, vội vàng nhận lấy, tạ ơn. Nàng nhìn châu hoa do chân trâu xuyên thành, dưới đế lại khắc vàng ròng. Tuy rằng cả Sài Hằng và Sài Tinh đều cảm thấy không đáng tiền, nhưng với nàng ước chừng bằng hai năm tiền lương.

【Không ngờ hai người này cũng được quá đi chứ!】

Sài Hằng cùng Sài Tinh đột nhiên cả kinh, liếc nhau, bọn họ đều nghe thấy thanh âm này phát ra từ tiểu cung nữ dâng trà.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía nàng.

Lại thấy Lạc Cẩm đang cố nén cười, nhìn châu hoa trong tay, không phải đang nói chuyện.

【Chắc là cũng đáng giá mấy chục lượng bạc nhỉ? Phát tài rồi!】

Lần này hai người thấy rõ ràng, Lạc Cẩm xác thật không nói gì, nhưng đây lại đúng là thanh âm phát ra từ phía nàng, bên cạnh không có người khác.

Hai người đều xuất thân từ hoàng gia, từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục nghiêm khắc, đương nhiên không phải là người nông cạn. Tuy rằng kinh ngạc nhất thời, nhưng rất nhanh hai người đã ăn ý khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh.

Sài Hằng tiếp tục nói, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra: “Ngày mai ta sẽ bẩm với phụ hoàng, xin phụ hoàng ban hôn cho ta và Hoa Anh cô nương! Theo đuổi nàng 5 năm, cuối cùng nàng cũng động tâm, đúng là chân thành thì sắt đá cũng mòn!”

Lạc Cẩm bỗng nhiên hướng tầm mắt về phía Sài Hằng.

【Ngươi đoán xem vì sao nàng ta lại tự nhiên tốt với ngươi? Còn không phải vì mang thai nên mới tìm kẻ đội nồi sao? Nàng mang thai con của thái tử địch quốc, sớm muộn gì cũng chạy theo địch, hại chết ngươi!】

Sài Hằng và Sài Tinh phải cố gắng lắm mới không biểu hiện ra sự khác thường trước mặt Lạc Cẩm. Vì nhẫn nhịn quá vất vả, Sài Tinh vẫy tay, cho Lạc Cẩm lui xuống trước.