Trương thị ôm ngực, tiễn Ninh Ánh Hàn lên xe ngựa.
Đang định vui vẻ chờ tên ôn thần này đi, lại thấy Ninh Ánh Hàn hé mành xe ngựa, nhô đầu ra: “Đúng rồi mợ, vừa rồi đã quên nói cho ngươi, hôm trước Thái Hậu nương nương triệu ta tiến cung, nghe lão nhân gia ý tứ, là chuẩn bị tứ hôn cho ta và Tô Tuấn Chi.”
Trương thị trợn mắt há mồm.
Lại thấy vẻ mặt Ninh Ánh Hàn ngượng ngùng cười: “Mợ, không chúc mừng cho ta sao?”
Trương thị chỉ muốn xông lên xé nát gương mặt kia, Thái Hậu muốn tứ hôn, vậy Hầu phủ còn tính toán làm gì?
Khi không đưa ra một cây trâm sang quý không nói, còn sẽ đắc tội với Quảng Bình Bá.
Thử nghĩ một chút, bên này Hầu phủ giật dây Quảng Bình Bá, bên kia Thái Hậu hạ chỉ tứ hôn. Quảng Bình Bá có thể cho rằng Hầu phủ đang cố ý trêu chọc ông ta hay không?
Xe ngựa Ninh Ánh Hàn đi rồi, Trương thị liền đỡ trán, chỉ cảm thấy Ninh Ánh Hàn chơi một trận này, khiến bà ta tức đến lòng đau ngực quặn thắt.
Khi Võ Bình hầu hồi phủ, Trương thị thuật lại cho ông ta nghe, Võ Bình hầu cũng có chút phát sầu: “Ninh Ánh Hàn cố ý chơi chúng ta đó hả?”
Trương thị: Tự tin lên, nàng tuyệt đối là cố ý chơi chúng ta.
Võ Bình hầu lại trầm tư một lát, quyết định: “Nàng nói cũng chưa chắc là thật, ta đi hỏi thăm Thái Hậu nương nương, nếu thực sự có ý tứ hôn, ta chỉ có thể đến phủ Quảng Bình Bá tạ lỗi.”
“Nếu như không có?” Trương thị chờ mong hỏi.
“Vậy đừng trách chúng ta tàn nhẫn.” Trong mắt Võ Bình hầu xẹt qua vài tia âm ngoan.
———— ———— ————————
Ninh Ánh Hàn tất nhiên không biết kế hoạch của Võ Bình hầu, nhưng nàng cũng đoán được Hầu phủ sẽ đi hỏi thăm Thái Hậu nương nương.
Nàng vốn dĩ định trêu chọc Trương thị một chút, cũng không trông cậy Võ Bình hầu phủ tin lời nói dối kia mà thu tay lại.
Quả nhiên, không quá mấy ngày, liền nhận được thiệp mời của Võ Bình hầu phủ, đích nhị công tử của Hầu phủ muốn đón dâu.
Đích nhị công tử tên là Phương Lư, Hầu phủ muốn bắt Ninh Ánh Hàn đi đổi là vì công danh của hắn.
Mà tân nương tử cũng cùng Ninh Ánh Hàn có chút sâu xa, đúng là Lục Hồng Hồng trước đó vài ngày đến tửu lầu tìm nàng gây phiền toái.
Ninh Ánh Hàn lúc này mới hiểu, vài câu tuỳ tùng nói với Lục Hồng Hồng khi ấy “Hiện tại nàng chẳng qua chỉ là ngoại thất của một tú tài, còn Hồng Hồng ngươi gả vào Hầu phủ, so đo với nàng làm cái gì? Xuất thân cao quý lại như thế nào, về sau tất nhiên không bằng Hồng Hồng ……” Hầu phủ kia thì ra chính là Võ Bình hầu phủ.
“Thật là trùng hợp.” Ninh Ánh Hàn vui vẻ.
Tuyết Sắc cũng nhịn không được cảm thán: “Thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngu xuẩn đều về chung với nhau.”
Cảm thán thì cảm thán, Ninh Ánh Hàn vẫn muốn đi tiệc cưới: “Cữu cữu và mợ tất nhiên tốn rất nhiều công sức hãm hại ta, làm sao khiến cho bọn họ thất vọng được?”
“Mặc cung trang màu đỏ thì như thế nào?” Tuyết Sắc ác độc đưa ý kiến: “Ăn mặc diễm lệ hào quang nơi nơi, cướp sạch nổi bật của tân nương.”
“Như vậy không tốt, lấy áo ngoài màu vàng nhạt mây khói đi, dù sao ta mặc cái gì đều có thể đoạt nổi bật của Lục Hồng Hồng.”
Tuyết Sắc nghe vậy cười nói: “Quận chúa quả là cao nhân.”
Chỉ mấy hôm nữa là đến ngày thành thân của Phương Lư.
Kỳ thật chuyện này đã sớm định ra, thiệp mời cũng phát, nhưng căn bản không tính toán mời Ninh Ánh Hàn.
Nhưng vì suy xét đến Quảng Bình Bá cũng tham gia tiệc cưới, mới bổ sung một thiệp mời cho Ninh Ánh Hàn.
Chuyện này Ninh Ánh Hàn tất nhiên đoán được, nhưng nàng cũng không thèm để ý, cố ý cài trâm phượng hoàng đông châu hớn hở đến dự tiệc.
Võ Bình hầu phủ thật là không biết điều, tiệc cưới cũng ấn địa vị của khách mà phân bàn, còn dám xếp Ninh Ánh Hàn vào bàn thấp kém nhất.
Ninh Ánh Hàn đương nhiên sẽ không so đo, trên thực tế, nếu không phải vì có Quảng Bình Bá, sợ là Trương thị sẽ để Ninh Ánh Hàn ở trên đường giống ăn xin nhìn thấy đám cưới hô hào lên.
Ninh Ánh Hàn thong thả ung dung ngồi xuống, liền thu hút ánh mắt tò mò của mọi người, mặt không đổi sắc phân phó nha hoàn Hầu phủ: “Ta không muốn uống rượu, đổi nước hoa quả tươi đi.”
Nha hoàn giật mình: “Nhưng…… Phòng bếp không có chuẩn bị nước hoa quả tươi.”
“Vậy đi nói cho Hầu phủ phu nhân, nếu không có nước hoa quả tươi, ta liền rời đi, còn nữa, điểm tâm trên bàn ta không thích, cho ta một miếng sen ngọc, ly bàn cũng thay đổi.”
Nha hoàn không quen biết Ninh Ánh Hàn, nhưng nàng biết bàn thấp kém nhất là dành cho khách nhân không được xem trọng, thấy Ninh Ánh Hàn đang ở bàn này, còn yêu cầu nhiều như vậy, liền nhất thời cảm thấy người này không biết điều.
Nhưng cho dù là khách nhân không được coi trọng, cũng không phải người mà nha hoàn có thể đắc tội, nàng ta do dự một chút, cuối cùng vẫn đi báo cho Hầu phủ phu nhân một tiếng.
Trương thị đang mặt mày hớn hở tiếp nhận các phu nhân chung quanh chúc mừng, lại nghe được yêu cầu quen thuộc như thế, gân xanh trên trán liền nhảy dựng: “Bàn thấp kém nhất? Nữ tử trẻ tuổi? Dung mạo không tồi?”
“Đúng vậy.”
“Ninh, Ánh, Hàn……” Trương rít từ kẽ răng ra ba chữ, nhưng nghĩ đến kế hoạch của trượng phu, bà ta lập tức bình tĩnh, để ngươi đắc ý trong chốc lát đi.
“Làm theo nàng, nàng muốn cái gì đều đi làm, phòng bếp chưa chuẩn bị thì bây giờ tiến hành, nếu không được thì đi ra ngoài mua.”
Không lâu sau, toàn bộ yêu cầu của Ninh Ánh Hàn đều được thực hiện.
Các nữ khách ngồi cùng bàn ngạc nhiên nhìn nàng: “Ngươi làm sao hay vậy? Ta không tin Võ Bình hầu phủ nhiệt tình hiếu khách như thế.”
Vừa nghe ngữ khí này, Ninh Ánh Hàn liền đoán được, Võ Bình hầu phủ xếp bàn này, đều là người đã đắc tội.
Chẳng qua, Võ Bình hầu dám xếp như vậy cũng vì địa vị mấy người kia không cao, Hầu phủ cũng không sợ các nàng.
Đối mặt với kẻ thù của kẻ thù, Ninh Ánh Hàn cười đến hoa xuân nở rộ: “Vài vị phu nhân muốn điểm tâm gì? Ta kêu nha hoàn đi lấy.”
Vài vị này hoàn toàn không khách khí với Võ Bình hầu phủ, mứt táo tô, đậu phụ vàng, phục linh kẹp bánh…… Mỗi người còn chọn không giống nhau.
Nha hoàn bất đắc dĩ, đành phải đi phân phó phòng bếp làm mấy thứ điểm tâm đó nhanh lên.
Lại về tới bên cạnh bàn, Ninh Ánh Hàn vẫy tay gọi, nha hoàn sợ hãi nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng lại yêu cầu cái gì.
Không nghĩ tới Ninh Ánh Hàn giơ tay cho nàng mấy viên hạt đậu vàng: “Phiền toái ngươi, mấy viên hạt đậu vàng ngươi chia cùng người trong phòng bếp đi.”
Kẻ xích mích với Ninh Ánh Hàn chính là các chủ nhân trong Võ Bình Hầu phủ, nàng tự nhiên không đến mức làm khó một nha hoàn.
Tiểu nha hoàn nhận được hạt đậu vàng, tức khắc vui vẻ ra mặt: “Cô nương ngươi còn phân phó gì sao?”
“Đã xong.” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Có chuyện lại tìm ngươi.”
“Được rồi.” Tiểu nha hoàn phấn khởi vui vẻ, thối lui đến một bên chờ hầu hạ.
Lúc đang chờ đợi tiệc cưới chính thức bắt đầu, phu nhân thế tử Võ Bình hầu phủ đi ngang qua bàn thấp kém nhất, nhìn thấy cây trâm phượng hoàng đông châu trên đầu Ninh Ánh Hàn liền hung tợn trừng mắt nàng một cái.
Ninh Ánh Hàn cười rất sung sướиɠ nhìn bà ta.
Chỉ chốc lát sau, lại có một nha hoàn xa lạ lại đây, nói bên tai của Ninh Ánh Hàn: “Quận chúa, Hầu phủ phu nhân nời ngài đến hậu viện một chuyến.”
Rốt cuộc đã tới, Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Được thôi, dẫn đường.”