Thần sắc Ninh Ánh Hàn có chút khác, nhưng cũng may lúc này Thái Hậu không có nhìn về phía nàng, mà là phân phó cung nữ mời Tần Quốc Công ra tới.
Một lát sau, Tần Tuyên đi tới hành lễ với Thái Hậu, cử chỉ không thấy có bất luận khác thường gì.
“Ai gia kêu ngươi ra, là muốn cho ngươi và Trường Ninh nể mặt ai gia, hoá giải thù hận.” Thái Hậu ngữ khí hiền từ nói: “Hai đứa nhỏ các ngươi, đều là nhân vật chi lan ngọc thụ, lại là có duyên không phận, thật khiến người ta đáng tiếc.”
“Tạ Thái Hậu nương nương, thần đối với Trường Ninh Quận Chúa không có oán giận.”
Tần Tuyên phát ra ngữ khí hơi ngạnh, ngược lại làm Thái Hậu cảm thấy Tần Tuyên quả nhiên đối với Ninh Ánh Hàn có oán giận, tức khắc cười càng hiền từ: “Không có oán giận thì tốt, Trường Ninh ngươi thì sao?”
“Trường Ninh tất nhiên cũng không oán giận.”
Ninh Ánh Hàn thở dài trong lòng, mọi chuyện hôm nay nàng đều đoán trước, ngoại trừ Tần Tuyên.
Hiển nhiên, nàng và Tần Tuyên đối thoại bình thượng trong yến tiệc nhận thân của Trưởng Công Chúa đã truyền tới trong cung, khiến Thái Hậu sinh nghi.
Hiện giờ Tần Tuyên quyền cao chức trọng, Quốc Công phủ dưới sự dẫn dắt của hắn, thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua khí thế lão Quốc Công lúc còn phồn thịnh nhất. Lại suy xết đến tuổi của Tần Tuyên, nói là anh tài ngút trời cũng không quá.
Việc Ninh Ánh Hàn và hắn ở bên nhau, tất nhiên Hoàng Đế cùng Thái Hậu không muốn nhìn thấy lần nữa.
Năm đó lão Quốc Công còn sống, Tần Tuyên không có xuất sơn lộ thủy như bây giờ, tuy rằng trong kinh luôn luôn đồn đại tài năng của hắn, nhưng cũng không biết hắn có năng lực như vậy.
Nếu Hoàng Đế sớm biết, có lẽ năm đó đã nghĩ cách cản trở Ninh Ánh Hàn cùng Tần Tuyên đính hôn.
Cho nên, hôm nay Thái Hậu làm chuyện này, dẫn Ninh Ánh Hàn nói ra những lời này, là cố ý muốn Tần Tuyên nghe được, để hắn hoàn toàn chặt đứt ý niệm.
Cho dù không phải cái bẫy tinh vi, vô cùng đơn giản nhưng rất hữu hiệu.
Phục hồi tinh thần lại, Ninh Ánh Hàn thiếu chút nữa vỗ tay cho Thái Hậu nương nương.
Nhưng dựa vào tài trí của Tần Tuyên , chắc chắn sẽ nhìn ra Thái Hậu cố tình thiết kế.
Ngẫm lại, Thái Hậu cũng chẳng để ý bọn họ có gặp mặt nhau không, chỉ cần mục dích đạt tới là được.
Trong lòng Ninh Ánh Hàn cảm thấy Thái Hậu thật sự làm điều thừa, cho dù không có ngày hôm nay, Tần Tuyên cũng sẽ không lưu luyến gì nàng.
Trước kia quá trình người xuyên không phản bội Tần Tuyên, Ninh Ánh Hàn chỉ nghe người khác miêu tả thôi đã cảm giác trong lòng rét run.
Nói chi là Tần Tuyên tự mình trải nghiệm, hắn sẽ còn lưu luyến nàng sao?
Ninh Ánh Hàn và Thái Hậu nương nương mang ý xấu nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt đều nở nụ cười. Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ hoà thuận vui vẻ lên.
Thái Hậu giữa Tần Tuyên ở lại dùng trà, hắn liền nói còn có việc trong người uyển chuyển từ chối.
Trong lòng Thái Hậu càng thích ý, hắn không muốn cùng Ninh Ánh Hàn ở chung, xem ra là hoàng nhi lo lắng nhiều rồi
Đúng như bà ta nghĩ, nam nhân như vậy ai sẽ đồng ý quay lại chứ? Huống chi là Tần Tuyên quyền cao chức trọng, lựa chọn có nhiều lắm, dụ hoặc cũng lắm điều, cho dù Ninh Ánh Hàn có một gương mặt quốc sắc thiên hương thì đã sao?
Tầm mắt Thái Hậu xẹt qua mặt Ninh Ánh Hàn, Ninh Ánh Hàn xác thật làm bà ta thích, trong sách thường nói “giải ngữ hoa” (thành ngữ, ẩn dụ chỉ vẻ đẹp) đại khái chính là như vậy đi.
Nghe huyền âm biết nhã ý (nghe thoáng qua cũng biết ý muốn gì), rất nhiều chuyện bà ta giả bộ lơ đãng nói một câu, Ninh Ánh Hàn sẽ lập tức thay bà ta làm tốt.
Không giống những cung nữ vụng về kia, ám chỉ cả buổi sáng cũng không hiểu ý của bà ta.
Nhưng cố tình Thái Hậu từ một cung phi không được sủng ái, lại trở thành Thái Hậu nương nương tôn quý nhất hậu cung, rất thích giả cao thâm, chuyện gì cũng thích nói vòng vo, không chịu làm rõ.
Ngay lúc này, người nghe hiểu ý như Ninh Ánh Hàn liền có vẻ đặc biệt trân quý.
Nếu có thể, Thái Hậu rất muốn giữa Ninh Ánh Hàn đến bên người, ngày thường trò chuyện giải buồn.
Chỉ tiếc lúc trước nàng quá thông minh, khiến người kiêng kị.
Hiện giờ vì một người nam nhân làm chuyện ngu xuẩn, quả thật rất tốt.
Nghĩ đến đây, nụ cười Thái Hậu càng sâu vài phần, liên tục phân phó cung nữ bên cạnh bưng điểm tâm ngự trù mới làm lên cho Trường Ninh Quận Chúa.
———— ———— ——————
Từ trong điện Thái Hậu đi ra, Ninh Ánh Hàn gọi lại Tần Tuyên cách nàng không xa.
Tần Tuyên dừng chân, đợi nàng đến gần mới mở miệng nói: “Quận Chúa không cần chú ý, chuyện ở chỗ này, bổn công tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.”
“Ta không phải……” Ninh Ánh Hàn muốn giải thích mục đích mình giữa lại không phải nói cái này, nhưng cung nữ Thái Hậu phái tới đưa hai người ra cung còn ở phụ cận, thật sự không tiện nói nhiều, liền gật gật đầu: “Vậy cảm tạ Tần Quốc Công đưa ra giải pháp.”
———— ———— ——————
Khi rời khỏi cũng, Ninh Ánh Hàn dựa vào bên trong vách xe ngựa nhẹ nhàng thở ra.
Xem phản ứng của Thái Hậu, cửa này thành công vượt qua.
Nàng vừa trở lại phủ, Tuyết Sắc liền chào đón: “Quận Chúa, như thế nào?”
Ninh Ánh Hàn trêu chọc nàng ấy: “Bổn Quận Chúa đích thân xuất kích, ngươi còn không yên tâm?”
Tuyết Sắc cười cười: “Vậy là tốt rồi, bởi vì kế tiếp, còn có một việc muốn Quận Chúa ra ngựa.”
“Chuyện gì?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày.
“Võ Bình hầu phủ vừa phái người tới cửa báo, mời Quận Chúa ngày mai qua phủ một chuyến.”
“Lần trước ta đã không cho mợ mặt mũi, bọn họ còn chưa từ bỏ ý định sao.” Ninh Ánh Hàn trầm ngâm một lát: “Mặc kệ bọn họ cầu Quảng Bình Bá làm cái gì, chuyện này đối bọn họ mà nói hình như rất quan trọng.”
“Hoặc là đơn thuần da mặt bọn họ quá dày.” Tuyết Sắc bổ sung.
Ninh Ánh Hàn bị nàng ấy chọc cười: “Ngươi nói không sai.”
“Vậy Quận Chúa muốn đi Võ Bình hầu phủ đi một chuyến sao?” Tuyết Sắc hỏi.
“Tất nhiên, lâm trận trốn tránh không phải phong cách của ta.”
Trong mắt Tuyết Sắc tràn ngập ý nghĩ “Ta liền biết”, bất đắc dĩ cười nói: “Phục sức ngày mai ta đã chuẩn bị xong, bảo đảm Quận Chúa mặc vào đẹp đẽ quý giá vô song, chói mù mắt mấy người trong Võ Bình hầu phủ.”
Ninh Ánh Hàn cười cười nhìn nàng ấy, cũng không nói.
“Như thế nào?” Tuyết Sắc ngạc nhiên nói: “Lúc xử lý người nhất định phải trang điểm làm cho bọn họ sinh ra sợ hãi, không phải lúc trước ngươi đã nói cho ta sao?”
“Ta chỉ là muốn nói, có ngươi ở bên người thật tốt, Tuyết Sắc.” Ninh Ánh Hàn cười đến ôn nhu: “Hơn nữa, khi xưa là ta còn nhỏ nói chuyện hơi cục súc, không cần nhắc lại ở trước mặt ta, ta sẽ xấu hổ.”
“…… Được rồi.”
Lời tuy như thế, nhưng ngày hôm sau Ninh Ánh Hàn vẫn là mặc trang phục Tuyết Sắc chuẩn bị.
Lúc nàng đi gặp Thái Hậu cũng không ăn mặc rườm rà như vậy, một bộ y phục màu đỏ lựu với chân váy xếp li, ống ray áo may rộng, dưới làn váy còn có mấy đoá như súng thêu nhàn nhạt. Bên hông buộc dải lụa bằng gấm, eo thon gọn giống như một tay có thể ôm hết.
Còn có mấy cây trâm vàng gắn hai bên thái dương, khuyên tai là hai viên ngọc trai.
“Được tồi.” Tuyết Sắc cắm cây trâm cuối cùng vào búi tóc Ninh Ánh Hàn, vỗ vỗ tay nói: “Đi thu thập bọn họ.”
“Không thành vấn đề.”
Quả nhiên, Ninh Ánh Hàn vừa xuống xe ngựa, liền hấp dẫn tầm mắt mọi người trong Hầu phủ.
Mấy nhi tử Hầu gia nhìn đén biểu muội liền nhịn không được nhìn chằm chằm. Dẫn tới phu nhân thứ tử hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Ánh Hàn một cái.
Đặc biệt là đích thứ tử, nhìn chăm chú vào Ninh Ánh Hàn, đột nhiên có chút không bỏ được đem mỹ nhân như vậy đưa cho Quảng Bình Bá.
Trương thị tựa hồ đã quên chuyện không thoải mái lúc trước, nhiệt tình đón Ninh Ánh Hàn vào phòng tiếp khách.
Ninh Ánh Hàn vừa mới ngồi xuống, còn không đợi đến trà lên, liền thấy một nha hoàn vội vàng đi tới nói với Trương thị: “Phu nhân, Quảng Bình Bá gia tới.”
“Ai da, Bá gia tới đột nhiên thế?” Trương thị một phách đầu: “Thật sự rất có duyên phải không?”
“Biểu diễn hơi vụng về, còn cần luyện thêm.” Ninh Ánh Hàn bình luận.