Chương 25

Thái Hậu……

Tin tức trong cung quả nhiên linh thông, khoảng thời gian trước Ninh Ánh Hàn vừa lộ mặt trong yến hội của Trưởng Công Chúa, chưa được mấy ngày trong thì ý chỉ trong cung liền đến.

Xem ra chẳng sợ Ninh Ánh Hàn “Ngốc” ba năm, Thánh Thượng vẫn luôn chú ý đến nàng.

“Ngươi nói, sau khi ta tiến cung có nên giả ngốc nữa hay không?” Sau khi tiễn nội thị trong cung đi, Ninh Ánh Hàn mới hỏi Tuyết Sắc.

“Nếu đi thì tiếp tục giả vờ hình ảnh của vị kia, nàng ta đã để lại dấu ấn tốt như vậy, không áp dụng thì thật phí.” Tuyết Sắc chớp chớp mắt với nàng.

Ninh Ánh Hàn biết ‘nàng ta’ chính là người xuyên không kia, hiểu ý cười: “Có đạo lý.”

“Hy vọng sau lần giả ngu này, Hoàng Thượng có thể tạm thời buông lỏng cảnh giác.”

Ninh Ánh Hàn gật gật đầu: “Ta đoán chỉ là kêu qua để xem một cái, hỏi vài câu, cũng chưa chắc phòng bị rất cao. Rốt cuộc vị kia cũng không phải giả ngu, mà là thật khờ, ngốc đến hồn nhiên không có sơ hở.”

Tuyết Sắc bị nàng chọc cười.

“Được rồi, Niệm Noãn có chuyện gì hay không?” Ninh Ánh Hàn hỏi.

Nhắc tới đây, Tuyết Sắc nhịn không được tươi cười, miêu tả sống động như thật.

Chuyện này phải nói từ lúc yến hội của Trưởng Công Chúa, mọi người Xương Bình hầu phủ bị Ninh Ánh Hàn chọc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, liền phát tiết cổ hỏa khí này ở trên người Ninh Niệm Noãn.

Vừa đến nhà, Xương Bình hầu phu nhân còn chưa đổi y phục thì đã ngồi nghiêm chỉnh trong phòng chờ Ninh Niệm Noãn trở về. Trong đầu dự định chút nữa làm cách nào gây khó dễ nàng ấy.

Kết quả, Ninh Ánh Hàn trực tiếp để Khổ Hạ đưa Niệm Noãn trở về phòng.

Hầu phủ phu nhân ở chính phòng tràn đầy nôn nóng, cuối cùng không chờ được Ninh Niệm Noãn, mà chờ được chính là tam tiểu thư đến cáo trạng.

Tam tiểu thư thêm mắm thêm muối chuyện vừa phát sinh một phen, nhưng nàng ta đúng là đã làm điều thừa, cho dù nàng ta nói đúng sự thật, Hầu phủ phu nhân cũng bị tức chết.

Hầu phủ phu nhân vừa nghe xong liền không nhịn được nữa, lập tức mang theo mấy ma ma thô tráng hướng về sân của tam thiếu gia và Ninh Niệm Noãn.

Tam tiểu thư cũng vội vàng đuổi theo, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Lúc này Tam thiếu gia cũng không ở đó, bởi vì đang bận trong thanh lâu, vị này ngay cả khi thê thϊếp đầy đàn cũng không thấy đủ, cố tình thích đi lạc thú hơn.

Hầu phủ phu nhân đương nhiên biết đức hạnh kia của nhi tử, nhưng bà ta không trách móc hắn ta, ngược lại cảm thấy là do Ninh Niệm Noãn không bản lĩnh, không khuyên được phu quân.

Lúc này đoàn người đã hùng hổ mà vọt tới cửa viện, nhưng lại bị hai thị vệ ngăn cản.

“Hỗn láo.” Hầu phủ phu nhân đang ở nổi nóng: “Mắt các ngươi mù rồi sao? Ngảy cả ta cũng dám cản?”

Mà hai gã thị vệ này tất nhiên chính là Thương Sơn và Phụ Tuyết, cần gì sợ bà ta?

Phụ Tuyết mặt không biểu tình nói: “Tam thiếu phu nhân đang mệt mỏi, đã nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.”

Hầu phủ phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Trợn to mắt chó các ngươi nhìn xem, ta nằm trong danh sách ‘ bất luận kẻ nào ’ sao?”

Thương Sơn liếc bà ta một cái: “Bất luận kẻ nào, chính là tất cả mọi người, chẳng lẽ ngươi không phải người?”

Mọi người ở đây đều hít hà một hơi, lá gan thị vệ này cũng thật lớn, dám đôi co với Hầu phủ phu nhân như vậy sao?

Hầu phủ phu nhân thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, sau khi phản ứng lại liền lập tức quát: “Cút! Lập tức cút cho ta! Cút ra hầu phủ!”

Thương Sơn và Phụ Tuyết không dao động chút nào.

“Gọi quản gia tới đây! Để ta hỏi hắn cách tuyển người!” Hầu phủ phu nhân giận sôi máu nói: “Lại kêu mấy thị vệ tới đây, kéo hai người này xuống đánh năm mươi đại bản!”

Quản gia nhanh chóng một đường chạy chậm lại đây, thấy phu nhân trợn mắt nhìn mình, trong lòng thầm thở dài một câu xui xẻo.

“Hai tên kia ngươi từ nào đưa tới? Thứ không có mắt như vậy cũng cho vào phủ?!” Hầu phủ phu nhân chỉ vào Thương Sơn và Phụ Tuyết, lớn tiếng chất vấn quản gia.

“Hồi bẩm phu nhân, này hai người là do Trường Ninh Quận Chúa phái người đưa tới, tiểu nhân cũng không dám cản.” Quản gia tất nhiên không muốn lửa giận của phu nhân xả lên đầu mình, lập tức đẩy trách nhiệm đi.

“Trường Ninh Quận Chúa?!” Hầu phủ phu nhân phản ứng lại, thì ra hai người này chính là “Hai hạ nhân” trong miệng Ninh Ánh Hàn, bà ta hiẻu lầm câu nói của Ninh Ánh Hàn, tưởng chỉ phái hai nha hoàn, thì ra là hai tên thị vệ thân thể cường tráng này sao?

Lúc này thị vệ Hầu phủ cũng chạy tới, Hầu phủ phu nhân cũng không đề cập tới chuyện đánh năm mươi cái đại bản nữa.

Luật pháp triều đại quy định, không được tùy ý đánh gϊếŧ hạ nhân, hạ nhân phạm tội thì cần báo cho quan phủ giải quyết. Chẳng qua có không ít người bằng mặt không bằng lòng chuyện hành sự với quyền quý như vậy, quan phủ cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nếu là hạ nhân nhà mình, thì muốn đánh liền đánh, bọn họ cũng không dám đi báo quan.

Nhưng đây là người Ninh Ánh Hàn phái tới, nếu đánh còn nửa cái mạng thậm chí đánh chết, thì chẳng phải khi không tạo cớ cho nàng kiếm chuyện sao?

Tuy Hầu phủ phu nhân đang nổi nóng, vẫn ý thức được nên kiềm chế .

Chẳng qua không thể dùng trượng đánh, nhưng vào sân thì vẫn muốn vào, Hầu phủ phu nhân ra lệnh một tiếng, thị vệ Hầu phủ lập tức xông lên.

Tam tiểu thư kéo cánh tay Hầu phủ phu nhân, trầm ngâm cười chờ xem náo nhiệt.

Vừa rồi Ninh Ánh Hàn kiêu ngạo ở trước mặt nàng ta như vậy, nàng ta đã gấp không chờ nổi muốn nhìn Ninh Niệm Noãn bị các ma ma túm tóc kéo ra.

Thị vệ Hầu phủ khoảng chừng mười lăm người, trong mắt Tam tiểu thư, trận chiến đấu này nháy mắt là có thể kết thúc.

Nàng ta nghĩ cũng không sai, chiến đấu thật sự là trong nháy mắt đã kết thúc.

Có điều là nàng ta đã nghĩ sai kết quả trận chiến mà thôi.

Thị vệ Hầu phủ ngã đầy đất, Thương Sơn và Phụ Tuyết vẫn vững như bàn thạch đứng ở kia, ngay cả tóc tơ cũng chưa loạn, canh giữ cửa rất chặt chẽ, toát ra khí thế ngoan cường bất khuất.

Những người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Hầu phủ phu nhân lửa giận công tâm, thị vệ Hầu phủ tổng cộng hơn ba mươi người, nhưng xem tình hình này này, cho dù gọi toàn bộ tới sợ rằng cũng không phải đối thủ.

Đuổi không đi, đánh không lại, muốn như thế nào cho phải đây?

Trong lòng bà ta mắng Ninh Ánh Hàn một trăm lần.

Cố tình quản gia còn đổ thêm dầu vào lửa: “Phu nhân, lúc Trường Ninh Quận Chúa phái người tới, nói hai thị vệ này hàng tháng phải cho mỗi người một trăm lượng bạc, ngài xem……?”

Mắt thấy hai người không thể đuổi đi dễ dàng như vậy, quản gia dứt khoát nhân cơ hội đem vấn đề bối rối này vứt cho Hầu phủ phu nhân. Lúc này Thương Sơn và Phụ Tuyết đều ở đây, lửa giận của phu nhân tự nhiên sẽ hướng tới bọn họ.

Nếu như đổi thời gian khác đi hội báo, sợ rằng chính mình sẽ trở thành đối tượng bị trút giận. Quản gia tự suy tính trong lòng.

“Một trăm lượng?!” Tam tiểu thư kêu la ra tiếng: “Mỗi tháng của ta cũng chỉ có mười lượng!”

Đương nhiên, nàng ta còn lén nhận trợ cấp của mẫu thân. Mỗi tháng Hầu phủ phu nhân sẽ quy định là mười lượng, chủ yếu bởi vì để đám thứ tử thứ nữ kia chỉ có năm lượng không thể so đo được, nếu bạc của đích nữ so với thứ nữ quá nhiều, khi truyền ra sẽ tổn hại thanh danh nàng ta.

“Bọn thị vệ trong phủ mỗi tháng phát bao nhiêu lượng bạc?” Tam tiểu thư không biết công việc vặt, lúc này mới hỏi quản gia.

“Hồi Tam tiểu thư, mỗi tháng một lượng bạc.”

“Một trăm lượng, sao các ngươi không đi cướp chứ?” Tam tiểu thư không thể tưởng tượng được nhìn Thương Sơn Phụ Tuyết.

“Thị vệ chúng ta lấy một địch trăm, có được hạ nhân tốt như vậy, chỉ lấy một trăm lượng là các ngươi còn lời đó.” Thương Sơn suy luận đúng lý hợp tình.

Không hổ là người do Ninh Ánh Hàn phái tới, đều vô sỉ giống như nàng. Tam tiểu thư thầm nghĩ.