Chương 22

Thấm thoát đã tới kỳ thi yết bảng mùa xuân.

Tô Tuấn Chi xếp bảng hai, nhưng chỉ dựa vào số tuổi hai mươi của hắn, cũng đáng hứa hẹn một tương lai tươi sáng.

Khi nhận được tin tức này là lúc Ánh Hàn đang ngâm mình trong bồn tắm nhà mới.

Không lâu trước đây, nàng đã dọn vào nhà mới. Trang trí vô cùng hào hoa xa xỉ, mỗi chi tiết đều có thể nhìn ra chủ nhân nơi đây là người biết hưởng thụ.

Đặc biệt là bể tắm này, phải tốn một số tiền lớn thuê thợ giỏi đúc ra, Ninh Ánh Hàn ngâm mình trong làn nước ấm áp, nghe thấy tin tức này, liền lười biếng cầm chén rượu bên cạnh ao nhấp một ngụm.

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn của nàng, Tô Tuấn Chi ghi danh lên bảng vàng chỉ để xác minh nội dung trong quyển sách kia là thật.

Thái độ của nàng rất thản nhiên, chỉ cần Trưởng Công Chúa không nâng đỡ, thì Tô Tuấn Chi chỉ có học vị bảng hai cũng chẳng gây ảnh hương lớn gì, ở Hàn Lâm Viện chậm rãi làm việc đi.

Nghe nói Tô Tuấn Chi vẫn cắn răng nhẫn nhục dọn vào tiểu viện Ninh Ánh Hàn ở lúc trước, tục ngữ nói từ nghèo thành giàu dễ từ giàu về nghèo thì khó, cũng không biết hắn ta có chịu được hay không.

Ninh Ánh Hàn vui sướиɠ nghĩ nghĩ.

Nhưng cho dù không chịu được, bây giờ không có Ninh Ánh Hàn giúp đỡ, hắn ta lại làm giá như thế nào cũng chỉ có thể tạm thời khuất cư trong tiểu viện kia.

Ninh Ánh Hàn đoán chừng tiếp theo hắn ta sẽ có chút động tác, nhưng không đợi đến hắn ta thì đã bị vị mợ kia giành trước.

Tuyết Sắc không có hảo cảm gì với Võ Bình hầu phủ, khi nghe được người gác cổng tới báo, nàng lập tức nhíu mày: “Bà ta tới làm gì?”

Ninh Ánh Hàn cũng không đoán được, liền kêu hạ nhân mời người tiến vào.

Chỉ chốc lát sau, Võ Bình hầu phu nhân Trương thị liền đến, vừa đi vừa đánh giá phủ đệ xa hoa này, trong lòng Trương thị âm thầm thất kinh.

Không phải nói Ninh Ánh Hàn nghèo túng sao? Dinh thự đã trang trí thành như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc chứ?

Bà ta nhất thời không nghĩ tới Ninh Ánh Hàn có thể đòi bạc từ Tô Tuấn Chi, chỉ dừng tầm mắt trên gương mặt như hoa như ngọc kia, bĩu môi, cảm thấy mình tìm được đáp án rồi.

“Mợ tới có chuyện gì?” Ninh Ánh Hàn không chút để ý hỏi.

“Còn không phải quan tâm ngươi.” Trương thị lộ ra biểu tình giả trân nói, “Nghe được ngươi và Tô thư sinh tách ra, nhưng hiện tại ngươi đã mười chín tuổi, đã sớm qua tuổi tác xuất giá, lại từng làm ngoại thất cho một thư sinh, về sau ai còn dám cưới ngươi? Những ngày về sau ngươi định làm như thế nào?”

“Chắp vá qua ngày thôi, còn có thể tự sát được sao?”

Một bên Tuyết Sắc không nhịn được giật giật khoé miệng, ngài ăn uống tinh tế tỉ mỉ, ngày ngày hưởng thụ cẩm y ngọc thực, mà có thể dùng từ “Chắp vá” hình dung hả?

Trương thị cũng bị nghẹn một chút, nhưng rất nhanh đã đến chủ đề chính: “Ngươi như thế này rồi, mợ cùng cữu cữu cũng rất lo lắng, nhưng vừa vặn có một hôn sự, ta và phu quân đều cảm thấy thích hợp ngươi.”

“Vậy hửm? Đối phương cho các ngươi lợi ích gì?”

Trương thị cười gượng hai tiếng: “Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như thế? Chúng ta có nhận lợi ích gì đâu?”

“Là ta hiểu lầm mợ, đối phương là ai?”

“Là Quảng Bình Bá, quyền cao chức trọng, rất biết săn sóc, lại không chê quá khứ của ngươi, muốn cưới ngươi về làm kế phu nhân.”

“Quảng Bình Bá? Năm nay sắp 60 tuổi rồi phải không ? Người có tiểu thϊếp hậu viện đầy nhóc?”

Trên mặt Trương thị có chút không kiên nhẫn: “Đây chính là một hôn nhân tốt, ngươi gả qua đó liền trở thành chủ mẫu, so đo tiểu thϊếp thông phòng làm gì?”

“Nếu là việc hôn nhân tốt như thế, sao mợ không gả biểu muội đi đi? Còn Thi Kỳ chưa đính hôn nữa kìa?”

Nghe nàng nhắc tới nữ nhi của mình, Trương thị có chút bực: “Ninh Ánh Hàn, ngươi có tư cách gì kén cá chọn canh? Rốt cuộc gả hay không?”

Ninh Ánh Hàn liếc mắt nhìn vị mợ không quá thông minh kia: “Nếu ta gả, tất nhiên mỗi ngày sẽ thì thầm to nhỏ, khiến Quảng Bình Bá đối phó Hầu phủ các ngươi, vậy mợ còn muốn ta gả sao?”

Trương thị bị nàng chóc giận đến mức thần sắc vặn vẹo một chút, bà ta chịu giật dây Quảng Bình bá, tất nhiên là có việc cầu người. Hầu gia muốn an bài thứ tử vào công việc béo bở, vì thế cần tới Quảng Bình Bá.

Biết vị Bá gia này ham mê nữ sắc, trừ bỏ hậu lễ còn cố ý gãi đúng chỗ ngứa chuẩn bị hai nha hoàn xinh đẹp.

Ai ngờ Quảng Bình Bá chướng mắt hai nha hoàn kia, chỉ nhớ thương Ninh Ánh Hàn mấy ngày trước xuất hiện trong yến tiệc nhận người thân của Trưởng Công Chúa.

Võ Bình hầu trở về phủ cùng Trương thị thương lượng, một nam nhân đáng khinh như thế, nếu như coi trọng nữ nhi của Trương thị, bà ta khẳng định không đồng ý.

Nhưng nếu cháu gái Ninh Ánh Hàn đáng ghét kia, Trương thị liền lập tức đáp ứng, hôm trước biết được địa chỉ của Ninh Ánh Hàn, hôm sau liền qua tới.

Theo như suy đoán của bà ta, thanh danh Ninh Ánh Hàn đã sớm mất hết, lúc này nếu có nam nhân chịu cưới nàng, nàng sẽ mang ơn đội nghĩa, huống chi đối phương là Quảng Bình Bá quyền cao chức trọng?

Không sai, Quảng Bình Bá bên ngoài là tên háo sắc, tuổi cũng lớn.

Không sai, bên ngoài đều nói chính thê của Quảng Bình Bá bị ông ta chọc cho tức chết.

Nhưng Trương thị vẫn cứ đúng lý hợp tình thấy mình đang tốt cho Ninh Ánh Hàn: “Sao ngươi không hiểu chuyện như thế? Nếu ngươi gả qua đó, thì Hầu phủ chính là hậu thuẫn của ngươi. Chỉ cần ngươi hầu hạ chu đáo Quảng Bình Bá, giúp Hầu phủ nói chuyện, một khi Hầu phủ phát triển lên, tất nhiên cũng có lợi cho ngươi.”

Trương thị tận tình khuyên bảo, Ninh Ánh Hàn không nói một lời.

Sau khi nước miếng Trương thị bay tứ tung một hồi, miệng đắng lưỡi khô, nhưng nhìn thấy Tuyết Sắc không hề có ý cho mình một ly trà, liền mở miệng oán trách: “Nha hoàn này thật không có mắt nhìn.”

Bà ta lại tỉ mỉ đánh giá bề ngoài của Tuyết Sắc: “Lớn lên quyến rũ như thế, không chừng khi cùng ngươi gả qua nhà trượng phu sẽ không an phận. Vẫn là biểu muội Thi Kỳ của ngươi biết chọn nha hoàn, mỗi người đều an phận thủ thường.”

Ninh Ánh Hàn đang nằm trên ghế đặc chế, nghe thế mới giương mắt nhìn Trương thị: “Là do biểu muội lớn lên xấu, nên phải lo lắng nha hoàn xinh đẹp bên người quá nổi bật. Bổn quận chúa không cần sầu lo như vậy.”

Ninh Ánh Hàn tất nhiên sẽ không tùy ý công kích bề ngoài người khác, chẳng qua khi bốn năm trước nàng mới vào kinh, từng có một chút xung đột với vị biểu muội Thi Kỳ này, vì thế lúc này mới thốt ra không hề có chút áp lực.

“Đó là biểu muội của ngươi, vì sao lại nói nàng như thế?” Trương thị tức giận nói.

“Lời nói thật mà thôi, nhưng cũng không thể trách biểu muội.” Ninh Ánh Hàn chuyển lời: “Dù sao cũng là nữ nhi của ngươi.”

Trương thị âm thầm nhắc nhở trong lòng tầm quan trọng của cuộc hôn nhân này, mới kiềm chế không có chửi ầm lên.

Một bên bà ta thần sắc vặn vẹo xây dựng tâm lý, một bên Ninh Ánh Hàn không để ý, thoải mái dựa nghiên trên ghế nằm, thường thường dùng nĩa bạc nhỏ lượn qua lượn lại miếng trái cây vừa cắt xong.

Trương thị muốn bắt bẻ nàng một câu ngồi không ra ngồi, nhưng tư thế Ninh Ánh Hàn thật sự ưu nhã, khiến bà ta không thể không nuốt xuống.

Rốt cuộc bà ta hướng về phía Ninh Ánh Hàn thản nhiên ở đối diện nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện chính là như vậy, ngươi có vấn đề gì hay không?”

“Ta chỉ có một vấn đề.” Ninh Ánh Hàn cười khanh khách hỏi: “Mợ, ngươi muốn tự mình đi ra ngoài, hay để ta kêu thị vệ ném ngươi ra ngoài?”

“……” Trương thị cứng người lại, “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi dám nói với ta như thế hả?”

“Vì sao phải kinh ngạc?” Ninh Ánh Hàn cũng rất tò mò: “Tại bữa tiệc nhận thân không phải đã lạnh nhạt với ngươi sao?”

“Ngươi là tiện……” Trương thị sắp buột miệng thốt ta lời nhục mạ lại bị một thanh âm đánh gãy.

“Quận Chúa, có muốn mời vị này đi ra ngoài không?” Thì ra là Tuyết Sắc vừa nghe được câu nói kia của Ninh Ánh Hàn, đã lập tức kêu thị vệ cách đó không xa chạy tới. Lúc này bọn họ đã dậm chân xác định mục tiêu là Trương thị.

Thật đúng là sấm rền gió cuốn, Trương thị trợn mắt há mồm, không nhịn được mắng một câu thô tục trong lòng.

“Không sai, trực tiếp ném ra, thưởng năm lượng bạc.” Ninh Ánh Hàn chờ xem náo nhiệt.

“Ta tự đi!” Trương thị không muốn nàng làm thật liền vội vàng ngăn cản. Nếu thật sự bị ném ra, còn bị người trên đường người thấy đồn lên, mặt mũi bà ta để ở đâu chứ?

Nhưng Ninh Ánh Hàn này thật sự không phải dạng vừa, vị nể đối với nàng không tồn tại, một khi chọc tới nàng, một chút dang dự cũng không chừa cho đối phương, cũng hoàn toàn không sợ phiền phức.

Không biết Tấn Vương phủ dạy như thế nào nữa, một bên Trương thị thóa mạ phu thê Tấn Vương, một bên xám xịt rời đi dinh thự của Ninh Ánh Hàn.

Lúc Trương thị sắp bước ra cửa lớn, lại tức giận không có chỗ phát tiết, nếu không phải sợ bị người trên đường nhìn thấy, bà ta thật muốn phun nước miếng ngay cổng lớn.

Ngay cả thị nữ muốn đến đỡ cũng bị bà ta giằng tay ra.