Yến hội nhận người thân long trọng thuận lợi kết thúc, người nao cũng khen ngợi dung mạo của Huệ Bình huyện chủ, giống như chẳng ai nhận ra nàng đã từng là Lưu Vân tiên tử.
Đương nhiên, cho dù có người nhận ra, cũng sẽ không xuẩn đến mức ồn ào trước mặt Trưởng Công Chúa.
Bầu không khí hoà thuận vui vẻ yến tiệc nhận thân kết thúc, Ninh Ánh Hàn nói địa chỉ nhà mới của mình cho Huệ Bình, dặn dò nàng có chuyện gì cứ sai người đến thông báo, lúc này mới yên tâm rời đi.
Vừa đến sân cửa đã thấy đệ đệ muội muội đang chờ mình, ánh mắt nàng ấm ấm.
Nhưng chú ý tới người của Xương Bình hầu phủ vây quanh Niệm Noãn cùng Thành Lan, nàng liền bước nhanh hơn.
“Đây là làm cái gì?”
“Không có gì.” Hầu phủ phu nhân cũng không định náo loạn ở nơi người ra vào: “Chỉ là kêu Niệm Noãn cùng chúng ta ngồi chung xe ngựa về phủ mà thôi.”
“Không cần, chờ lát nữa ta đưa nàng trở về.”
“Vậy làm phiền Quận Chúa.” Hầu phủ phu nhân cũng không cãi cọ, xoay người liền rời đi, dù sao chỉ cần về phủ thì tay của Ninh Ánh Hàn đã với không tới, cần gì phải tranh chấp ở chỗ này.
“Đúng rồi.” Ninh Ánh Hàn lại nghĩ tới cái gì, kêu nàng lại: “Bổn Quận Chúa đưa cho muội muội hai hạ nhân, sau khi hồi phủ không cần kinh ngạc.”
“Hạ nhân?” Tâm tiểu thư Hầu phủ cười nhạt một tiếng: “Quận chúa có ý gì? Chẳng lẽ chê hạ nhân Hầu phủ chúng ta phục vụ không chu đáo muội muội của ngươi?”
“Đúng vậy, tam tiểu thư đã tự mình hiểu lấy.” Ninh Ánh Hàn đúng lý hợp tình khiến đối phương nghẹn một chút.
Hầu phủ phu nhân nhíu mày nói: “Ngay cả hạ nhân phủ chúng ta Quận Chúa cũng nhúng tay, không cảm thấy hơi quá mức sao?”
“Có hửm?” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Không bằng chúng ta đến tìm Trưởng Công Chúa điện hạ phân xử, nhìn xem bổn Quận Chúa làm như vậy đúng hay sai?”
Đây rõ ràng là mượn danh Trưởng Công Chúa áp chế các bà ta, nhưng Hầu phủ phu nhân lại không thể từ chối.
Dựa theo thái độ Trưởng Công Chúa điện hạ vừa rồi, giống như đang che chở cho Ninh Ánh Hàn.
Huống chi, nếu chỉ vì việc nhỏ này mà Trưởng Công Chúa phải ra mặt thì thật xấu hổ.
Hầu phủ phu nhân miễn cưỡng tươi cười, mềm nhẹ nói: “Chỉ là hai hạ nhân thôi đúng không? Vậy không cần điện hạ ra mặt, Quận Chúa trực tiếp phái người đến là được.”
“Được rồi, vậy phiền ngươi nhớ gửi bạc cho bọn họ.”
Tay Hầu phủ phu nhân run lên, thiếu chút nữa xé rách khăn tay.
Sau khi người của Hầu phủ rời đi, rốt cuộc Ninh Thành Lan không nhịn được bật cười: “Tỷ, ngươi làm rất hay.”
“Được rồi.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ đầu của hắn: “Đó là xe ngựa trong cung tới đón ngươi đúng không? Trở về đi.”
Ninh Thành Lan cũng biết không thể để cung nhân chò lâu, gật gật đầu, trong ánh mắt có chút luyến tiếc.
Ninh Ánh Hàn ôm hắn một cái, tỉ mỉ dặn dò vài câu ở bên tai hắn, mới cùng Niệm Noãn đưa hắn lên xe ngựa.
Hai người nhìn hướng xe ngựa rời đi, sau đó Niệm Noãn nghiêng đầu nhìn nàng : “Tỷ, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
“Không sai, Niệm Noãn, ngươi muốn hòa ly không?” Ninh Ánh Hàn đi thẳng vào vấn đề.
“Hòa ly?” Niệm Noãn giống như bị từ này chấn nhϊếp một chút, cắn cắn môi, trong lòng hoảng loạn.
Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Không cần suy xét vấn đề khác, chỉ nói điều ngươi muốn thôi.”
“……” Niệm Noãn cúi đầu không nói, giống như đang do dự.
Ninh Ánh Hàn bất giác thở dài, cũng không ép nàng: “Không sao hết, ngươi chậm rãi suy xét, nếu như ngày nào đó muốn hòa ly, chỉ cần phái người tới thông báo ta một tiếng.”
Tính tình muội muội Niệm Noãn hoàn toàn trái ngược với Ninh Ánh Hàn. Nàng có sức chịu đựng cao mà Ninh Ánh Hàn không có.
Nhưng cũng không thể trách nàng ấy, điều này có liên quan rất lớn đến quá trình trưởng thành của hai người.
Khi Ninh Ánh Hàn còn nhỏ, Tấn Vương vẫn là nhi tử lão Hoàng Đế sủng ái nhất, là Đế Vương tương lai trong mắt mọi người.
Khi đó nàng quả thực là tiểu bá vương trong kinh, hoành hành khắp nơi, không người dám chọc.
Nhưng trong thời kỳ định hình tính cách Niệm Noãn, lại chính là lúc Tấn Vương tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế thất bại, tân Hoàng đăng cơ. Đoạn thời gian đó, tất cả hạ nhân đều rất sợ hãi, mà nỗi sợ hãi kia lại ăn sau vào trong lòng Niệm Noãn thuở bé.
Khổ Hạ phía sau Noãn mở miệng nhắc nhở: “Quận chúa, sau sự việc ngày hôm nay, những người trong Hầu phủ sẽ làm khó nhị tiểu thư.”
“Ta biết.” Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Các nàng dám nói cái gì, mắng lại là được. Ta biết tính tình Niệm Noãn ôn hoà, nếu muội ấy mắng không được, ngươi thay muội ấy mắng.”
Bất chợt tiếp nhiệm vụ như thế, Khổ Hạ ngẩn ra, sau khi phản ứng lại nhịn không được có chút buồn cười, rồi tiếp tục băn khoăn nói: “Nhưng mà, các nàng sẽ trở mặt.”
“Trở mặt thì trở mặt, các nàng có thể làm gì nữa? Cắt xén tiền bạc? Bạc không đủ tới tìm ta. Nếu lấy quy củ áp ngươi, thì không cần để ý là được.”
“Nếu như là phạt quỳ? Nếu như các vυ" già đè nhị tiểu thư quỳ xuống làm sao bây giờ?” Việc này không phải chưa từng có, Khổ Hạ tất nhiên lo lắng.
“Ta suy xét kỹ rồi, cho nên ta đã phái Thương Sơn, Phụ Tuyết đến Xương Bình hầu phủ.” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Hai người bọn họ các ngươi cũng quen, thử đυ.ng đến xem có động thủ thật hay không.”
Niệm Noãn ngơ ngẩn, Khổ Hạ cũng trợn mắt há hốc mồm, làm sao liền chuyển qua vấn đề động thủ ? Hơn nữa, còn xem dám làm làm thật hay không?
Khi còn bé đã có danh xưng tiểu bá vương trong kinh thành, sau đó lại giành được biệt hiệu tiểu bá vương U Châu, nhưng Ninh Ánh Hàn hoàn toàn không cảm thấy có gì đó sai sai , tiếp tục nói: “Còn có, không cần sợ phạt quỳ, chỉ cần các nàng nảy ra ý định, liền lập tức phái người tới nói cho ta, ta sẽ tự mình tới cửa giáo huấn cho các nàng ta hiểu.”
Khổ Hạ đáp ứng rất nhanh: “Đúng vậy.”
“Chuyện hòa ly muội cứ chậm rãi suy xét.” Ninh Ánh Hàn chuyển qua nói chuyện với Niệm Noãn, thanh âm mềm nhẹ xuống mấy lần.
Niệm Noãn cũng bị cách nói chuyện của tỷ tỷ làm cho dở khóc dở cười, nhưng trong vô cùng ấm áp: “Tướng công sẽ không đồng ý.”
Ninh Ánh Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không cần hắn ta đồng ý, chỉ cần ngươi gật đầu, ta liền chạy đến Hầu phủ bắt hắn ta ấn dấu tay.”
Niệm Noãn:……
Khổ Hạ:……
Thật mạnh, cục súc vô cùng.
Khổ Hạ lại nghĩ tới một chuyện: “Quận chúa, Hầu phủ phu nhân từng cố ý khó xử nhị tiểu thư, kêu phòng bếp đưa cho nàng chút cơm thừa canh cặn, nếu như lại dùng thủ đoạn như vậy……”
Ninh Ánh Hàn nhắm mắt nhớ lại mấy năm nay Niệm Noãn khổ sở, nhưng khi mở mắt , thanh âm vẫn ôn nhu kiên định: “Đừng sợ, sau khi về ta sẽ nói Phi Hồng lâu đưa cơm một ngày ba bữa cho các muội.”
Là một tửu lầu cao cấp trong kinh, Phi Hồng lâu căn bản không có dịch vụ đưa cơm, nhưng dù sao Ninh Ánh Hàn cũng là lão bản, nàng mở miệng, Phi Hồng lâu tự nhiên sẽ cho mặt mũi.
“Tỷ, không cần phải phiền toái như thế.” Niệm Noãn nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Không phiền toái, chi là một câu mà thôi.” Ninh Ánh Hàn nói: “Nếu nào đó ngán Phi Hồng lâu, liền đổi cái khác.”
“Đúng rồi, còn có.” Ninh Ánh Hàn lại nghĩ tới cái gì: “Quần áo, trang sức, phấn mặt ta cũng sẽ phái người mỗi tháng đều đưa tới, đồ quý mỗi tháng của Vân Tú phường ta cũng kêu người mang tới cửa, nhìn trúng cái gì cứ nói cho bọn họ. Ngươi không cần dựa vào Hầu phủ, nhẫn nhục chịu đựng nữa.”
“Tỷ, cảm ơn tỷ.” Niệm Noãn nhìn ra nàng không cho từ chối.
“Đừng khách sao, muội muội của Ninh Ánh Hàn ta phải được hưởng mọi thứ tốt nhất.”
“Tỷ……” Nước mắt Niệm Noãn tràn mi.
Ninh Ánh Hàn kéo nàng ấy vào trong lòng ngực mình, cảm nhận vạt áo thấm ướt.
Niệm Noãn ở trong lòng ngực tỷ tỷ thất thanh khóc rống, giống như tất cả uỷ khuất trong mấy năm nay đều thoát ra một lần.
Ninh Ánh Hàn đưa Niệm Noãn và Khổ Hạ hai người đến Hầu phủ.
Người gác cổng Hầu phủ đã được tam tiểu thư dặn dò, chỉ chờ Tam thiếu phu nhân trở về liền cố ý làm khó không cho vào cổng trước, mà phải đi cổng sau.
Người gác cổng được phân phó cái này cũng không sợ, dù sao tình cảnh Tam thiếu phu nhân ở trong phủ là mọi người đều biết, đắc tội nàng cũng không ngiêm trọng gì.
Lúc này nghe được tiếng đập cửa, người gác cổng đoán được là nàng, nhưng vẫn chưa mở cửa, chỉ hỏi từ trong cổng là ai.
Quả nhiên, thanh âm Khổ Hạ vang lên để người gác cổng xác định thân phận người ngoài cửa.
“Thì ra là Tam thiếu phu nhân đã trở lại,” người gác cổng miệng lưỡi trơn tru nói, “Thật không tiện, hôm nay cổng lớn Hầu phủ hỏng rồi, phiền Tam thiếu phu nhân ra cổng sau đi.”
Đây thật sự là nói dối trắng trợn, một canh giờ trước Niệm Noãn ra cổng cũng không có chuyện gì.
Nhưng dù Ninh Niệm Noãn biết hắn ta nói dóc thì có thể làm gì? Trên mặt người gác cổng lộ ra ý cười, Ninh Niệm Noãn đường đường xuất thân từ vương phủ, Thiếu phu nhân Hầu phủ, còn muốn xem sắc mặt người gác cổng? Có thể áp đảo trên đầu quý nhân khiến hắn sinh ra chút kɧoáı ©ảʍ.
Hắn ta đắc ý chờ đối phương trả lời.
Nhưng khác với tưởng tượng của hắn ta, ngoài cửa không có truyền đến thanh âm tức giận hay cầu xin, mà truyền đến một tiếng nữ tử cười khẽ.
“Một khi đã như vậy, Khổ Hạ, ngươi trở về kêu bọn thị vệ Ninh phủ tới phá cổng lớn của bọn họ.”