Chương 14

Chưa được mấy ngày thì chuyện Đại Trưởng Công Chúa Đan Dương điện hạ đã tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm, đã trở thành chuyện bàn tán náo nhiệt từ đầu đường tới cuối ngõ.

Điện hạ thay nữ nhi của mình mở một buổi yến tiệc nhận người thân, phát thiệp mời khắp nơi.

Phải biết rằng từ trước tới nay, vị Đại Trưởng Công Chúa điện hạ này không thích náo nhiệt, yến hội trong kinh thành bà ấy luôn ít tham dự, cũng khiến cho không ít người muốn lấy lòng bà ấy đều không có chỗ xuống tay.

Tin tức yến hội lần này vừa truyền ra, trong kinh thành có không ít những người lợi dụng việc nhận được thiệp mời để được vẻ vang.

Ninh Ánh Hàn cũng nhận được một tấm.

Bởi vì yêu cầu của nàng cho nên Đại Trưởng Công Chúa không có công khai vai trò của nàng trong chuyện này.

Đương nhiên chuyện Huyện chủ Huệ Bình đã từng là Lưu Vân tiên tử thì Đại Trưởng Công Chúa sẽ không công khai, chỉ nói với bên ngoài là nữ nhi bị lưu lạc nhân gian được một đôi phu thê nhận nuôi.

Chuyện này náo nhiệt ồn ào như vậy tự nhiên Tô Tuấn Chi cũng nghe tới.

Vốn dĩ hắn ta định vừa lợi dụng những nghị luận bàn tán từ đầu đường cuối ngõ để tạo áp lực, vừa khuyên bảo dụ dỗ để dỗ Lưu Vân trở về. Vì thế, hắn ta còn dùng không ít bạc để thuê mấy tên côn đồ cố gắng lan truyền dư luận.

Không nghĩ tới động tác của Ninh Ánh Hàn lại nhanh như vậy. Dư luận còn chưa có kích động triệt để vì chuyện “Lưu Vân tiên tử cô phụ tấm lòng của thư sinh, đúng là một con hát vô tình” thì đã bị tin tức Đại Trưởng Công Chúa tìm về nữ nhi ruột ép xuống.

Vẻ mặt Tô Tuấn Chi vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng mắng chửi Ninh Ánh Hàn và Lưu Vân.

Hắn ta rất muốn tìm tới cửa để đòi chỗ tốt nhưng hắn ta cũng không ngốc, lúc này mà tìm tới cửa ngoại trừ bại lộ việc hắn ta sớm biết thân phận của Lưu Vân mà còn giấu diếm thì còn chỗ tốt nào nữa chứ?

Về phần Đại Trưởng Công Chúa tạo ra chuyện cũ về việc ngẫu nhiên gặp được con gái thì Tô Tuấn Chi không tin.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Lưu Vân vừa bị Ninh Ánh Hàn dẫn đi chưa tới mấy ngày thì ngẫu nhiên gặp được Đại Trưởng Công Chúa?

Việc này tuyệt đối có liên quan tới Ninh Ánh Hàn, trong lòng Tô Tuấn Chi yên lặng cho nàng thêm một nét bút.

Ngay lúc hắn ta không ngừng mắng nhiếc Ninh Ánh Hàn thì người gác cổng đi tới cửa thư phòng, ấp úng nói: “Công tử, trước cổng có hai người nói..Nói họ tới xem chỗ ở.”

Tô Tuấn Chi cau mày: “Xem chỗ ở? Không ra sao hết, đuổi họ đi đi.”

“Công tử, ngài vẫn nên đi xem một chút đi.”

Tô Tuấn Chi cảm thấy vô cùng bực bội, vừa suy nghĩ sau này sẽ nói Thượng Quan Hậu thay người gác cổng khác, vừa bất đắc dĩ đứng dậy đi tới cửa chính.

Người tới là một nam tử trung niên ăn mặc dân dã, phía sau có hai gã sai vặt đi theo. Lúc này đang đi vào viện tử thì không ngừng đánh giá bốn phía, trên mặt còn thể hiện ra mấy phần hài lòng.

“Ngươi là người ở đâu? Tới làm gì?” Tô Tuấn Chi cảm thấy bực bội nên giọng điệu cũng không tốt.

“Nghe nói tòa biệt viện này treo biển bán, vừa vặn ta muốn mua một tòa nhà trong kinh nên đến xem.” Người đàn ông giải thích.

“Người nói sai rồi, ta không có ý muốn bán tòa nhà này, mời người đi nhanh cho ta, không thì ta sẽ báo quan đó.”

“Sao? Nhưng ngươi cũng không phải chủ nhân của tòa nhà này đúng không?” Người đàn ông dò xét Tô Tuấn Chi.

“Nói xằng bậy! Ta chính là chủ của nơi đây, ngươi cút ra ngoài cho ta!” Tô Tuấn Chi quan sát tỉ mỉ trang phục của người nam tử, xác định có lẽ cũng chỉ là thân hào hoặc thương nhân chứ không thể nào là quan viên trong kinh cho nên hắn ta không hề khách khí mà buông lời ác độc.

Người nam tử lộ ra vẻ mặt khinh miệt: “Chủ nhân tòa nhà này nói ở đây có một kẻ ở nhờ chỉ giỏi khóc lóc van nài đuổi hoài không đi, bây giờ xem ra, không chỉ vô lại không đi mà còn có ý đồ xua đuổi người tới mua tòa nhà này, da mặt cũng dày dữ.”

Tô Tuấn Chi rất tức giận ngay cả giọng nói cũng phát run: “Cút! Cút cho ta!”

“Muốn cút thì cũng là ngươi cút.” Nam tử cũng bị hắn ta chọc cho nổi giận: “Căn biệt viện này ta đã quyết định phải mua, cho ngươi thời gian ba ngày, sau ba ngày ngươi còn vô lại ở lại đây thì ta sẽ trực tiếp cho người đánh ngươi ra ngoài.”

Nam tử nói xong thì dẫn theo hai gã sai vặt rời đi, chỉ còn lại Tô Tuấn Chi với gương mặt vặn vẹo đứng ở đó, nổi giận muốn nện mấy cái vật bày trí thì lại không nỡ, dù sao cũng bị Ninh Ánh Hàn dọn đi hết một lần nên giờ không còn nhiều lắm.

Hắn ta hùng hổ trở về thư phòng, hắn ta chỉ nghĩ người nam tử thân hào kia chỉ nói chơi. Nhưng đến ba ngày sau, khi bị đuổi ra khỏi cửa thì hắn ta mới thấy khế ước nhà trong tay thân hào, lúc này mới nhớ tới ngày đó Ninh Ánh Hàn tới chính là cầm khế ước nhà này đi.

Hắn ta liền đi tiểu biệt viện tìm Ninh Ánh Hàn lý luận nhưng lại vồ hụt, Ninh Ánh Hàn không có ở đó, trước đó vυ" già vẫn luôn lãnh tiền ở chỗ của hắn ta cũng thay đổi thái độ thành hờ hững lạnh lẽo với hắn ta.

Quả thực Tô Tuấn Chi đã ngồi xổm ở biệt viện tới mấy canh giờ, tới khi ánh tà dương xuất hiện trùm lên thì thiếu nữ mới trở về.

Dưới trời chiều, thiếu nữ mặc một thân váy áo đỏ, dung mạo xinh đẹp như vẽ, tư thái đi đường không nói ra được ý nhị khiến cho kẻ tới khởi binh vấn tội như Tô Tuấn Chi cũng phải mất hồn.

Trong lúc nhất thời, bị sắc đẹp mê hoặc mà Tô Tuấn Chi nghĩ mình không nên dùng thái độ cứng rắn như vậy. Thiếu nữ trước mắt rõ ràng còn tình ý với hắn ta, nếu không sao còn ở lại biệt viện mà hắn ta thuê?”

Đương nhiên tất cả đều là suy nghĩ của hắn ta thôi, Ninh Ánh Hàn lại có tiêu chuẩn về cuộc sống khá cao nên tính toán đợi sau khi chỗ mới được sắp xếp theo ý nàng rồi thì mới đi vào ở.

Nhưng chuyện này đến chỗ Tô Tuấn Chi lại được hắn ta suy diễn lung tung, hắn ta đơn phương cho rằng đây là chứng cứ Ninh Ánh Hàn còn tình cảm với hắn ta. Còn nghĩ ra là có lẽ Ninh Ánh Hàn đưa Lưu Vân về bên Đại Trưởng Công Chúa là vì muốn Lưu Vân cách xa hắn ta ra.

Hắn ta bắt đầu tưởng tượng mình nên bày ra tư thái gì hay trách cứ nàng không hiểu chuyện ra, sau khi nàng trả lời hắn ta.

Ở chỗ này hắn ta nghĩ bản thân vô cùng tốt đẹp, nhưng khi Ninh Ánh Hàn bước qua chỗ hắn ta lại không thèm dừng lại chút nào, trực tiếp đi vào trong viện tử còn thuận tay đóng cửa sân viện lại.

Ba năm chó chỉ biết hèn mọn giờ lại cao ngạo lạnh lùng thì Tô Tuấn Chi đúng là trải qua được một lần trong đời nhưng hắn ta vẫn không thể thích ứng được.

Hắn ta nhảy dựng lên, dùng sức đập cửa khiến cho cánh cửa biệt viện không được kiên cố lắm bị lung lay tới mức sắp đổ sập.

Không bao lâu sau, cửa sân viện được mở ra, đáng tiếc lại khác với tưởng tượng của Tô Tuấn Chi, nghênh đón hắn ta lại là một nắm đấm.

Cơ thể Tô Tuấn Chi lay động một cái, còn may là không có ngã xuống đất, hắn ta chỉ cảm thấy mũi mình hơi ngứa đưa tay sờ thử thì sờ phải máu mũi của mình.

Hắn ta hoảng hốt chớp chớp mắt, ba năm qua hắn ta đã quen thuộc một Ninh Ánh Hàn yếu đuối, trước khi nói thì nước mắt đã ướt mi nên làm gì thấy được dáng vẻ dữ dội như này của nàng?

Tiểu Bạch Hoa đột nhiên Bá Vương khiến hắn ta phản ứng không kịp.

Giữa lúc hắn ta vẫn còn mờ mịt, Ninh Ánh Hàn đột nhiên cười mỉm với hắn ta một cái: “Không biết Tô công tử tới đây để làm gì?”

Binh pháp nói tiên lễ hậu binh, lần đầu tiên Tô Tuấn Chi thấy được Ninh Ánh Hàn tiên binh hậu lễ như vậy, há to miệng còn chưa nghĩ ra mình nên lên án nàng vô tình lãnh khốc thế nào thì lại thấy Ninh Ánh Hàn hô lên với vυ" già: “Sau này đừng cho mấy người này ngồi xổm ở cổng nữa, nhìn thật là chướng mắt.”

“Được.” Vυ" già trả lời một tiếng thẳng thắn: “Sau này hắn lại đến, ta sẽ về nhà gọi người và con trai tôi tới đuổi hắn đi.”

“Ngươi…Các ngươi…”

Rõ ràng Ninh Ánh Hàn thấp hơn so với hắn ta nhưng lúc nói chuyện lại không hiểu sao lại có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

“Sao rồi Tô công tử, tư vị của việc cả người cả của đều mất sạch thế nào vậy?” Cho dù nàng đã xem qua quyển sách kia, biết sau này Tô Tuấn Chi sẽ có địa vị vô cùng cao, quyền thế ngập trời, nhưng Ninh Ánh Hàn không hề có ý muốn cúi người với hắn ta, ngược lại một câu rồi tiếp một câu đâm điên cuồng vào chỗ đau của hắn.

“Ánh Hàn, tốt xấu gì giữa chúng ta cũng có mấy năm tình cảm, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy?” Ngược lại Tô Tuấn Chi muốn mạnh mẽ nhưng sờ thấy máu trên mũi thì cuối cùng hắn ta lựa chọn thay đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng.

Ninh Ánh Hàn cũng không tranh luận với hắn ta, chỉ dò xét hắn ta một chút, giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Tô công tử, người bày ra tư thái như vậy sẽ khiến ta càng muốn ra tay hơn.”

Nhìn ý tứ của đối phương, càng ngang ngược sẽ bị đánh, nhẹ nhàng than thở cũng sẽ bị đánh, Tô Tuấn Chi đúng là nghẹn một hồi, chỉ có thể cố gắng hạ giọng điệu thương lương với đối phương: “Ánh Hàn, nàng vội vã bán tòa nhà như vậy thì ta ở đâu?”

Đã bán mất?Chuyện này nàng giao cho Thương Sơn đi làm, không nghĩ động tác của hắn ta lại nhanh như vậy, Ninh Ánh Hàn cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng đương nhiên nàng sẽ không nói với Tô Tuấn Chi.

“Cái này dễ giải quyết.” Ninh Ánh Hàn nghĩ kế thay cho hắn ta: “Ta sẽ rời khỏi chỗ này rất nhanh, đến lúc đó ngươi có thể chuyển vào ở.”

Tô Tuấn Chi há to miệng, muốn nói hắn ta không thèm ở một chỗ rách rưới như này đâu nhưng ngẫm lại cũng biết nếu nói ra lại bị đánh mất.

Nghĩ tới nghĩ lui hắn ta đành bày ra tư thế chính nghĩa nói: “Cho dù sẽ kéo nguy hiểm tới mình nhưng ta cũng muốn hỏi rõ, Ánh Hàn, chúng ta quen biết lâu như vậy vì sao ngươi nói trở mặt thì trở mặt ngay, một chút tình cảm cũng không nói tới hả?”

Ninh Ánh Hàn buông tay: “Ta vốn dĩ muốn bao trai tơ chơi đùa thôi, nhưng ngươi quá mức ham mê vật chất, bản quận chúa không thích nam tử ham mê vật chất, bởi vậy không thể nhịn được nữa đành từ bỏ.”

Nghe thử xem đây là tiếng người nói đó sao? Con mắt Tô Tuấn Chi mở to hết cỡ.

“Có lẽ ngươi có thể hiểu được đúng không?” Ninh Ánh Hàn vẻ mặt vô tội: “Dù sao, ngoại trừ khuôn mặt thì ngươi cũng không có ưu điểm gì khác, mà gương mặt này bản Quận Chúa đã chán rồi.

Tô Tuấn Chi tức tới môi cũng phát run.

Ninh Ánh Hàn thấy hắn ta lúng túng nửa ngày lại không nói ra được gì thì vô tình đóng cửa lại.

Tô Tuấn Chi vô cùng xấu hổ rời đi, dự định về thương lượng với chủ mới của ngôi nhà một chút, chí ít phải để hắn ta đóng gói những thứ vàng bạc có giá trị kia đi chứ.

Hắn ta vừa đi vừa tự an ủi mình, không đυ.ng phải Ninh Ánh Hàn thì không còn cách, hắn ta là quân tử không nên động thủ với nữ nhân.

Hắn ta đương nhiên không biết, nếu như hắn ta dám đánh trả lại sẽ bị đánh càng thảm hại hơn thôi.

Ninh Ánh Hàn là con trời được hàng nghìn sủng ái, trưởng bối đều vô cùng cưng chiều nàng, ngoại trừ học chữ, lễ nghĩa còn yêu cầu một chút bên ngoài thì những thứ nàng cần sẽ mời sư phó cho nàng còn nếu nàng không thích thì cũng chưa từng ép buộc.

Bởi vậy kỹ năng của nàng cũng vô cùng lệch lạc, tiểu thư khuê các nhưng nàng không biết nữ công mà chỉ biết võ công đao thương kiếm kích các thứ.

Năm đó trong kinh thành có quý nữ lúc gả đến thì phải thêu gối uyên ương cho hôn phu nhưng không may lại thêu thành con vịt trời. Tấn vương phi nghe vậy thì hơi lo lắng, cái này nếu đổi lại là khuê nữ của mình đừng nói là vịt ngay cả cái trứng vịt nàng cũng thêu không ra.

Vừa nghĩ như vậy thì muốn áp con gái nhà mình đi học chút nữ công nhưng lại bị Tấn vương cản lại, ngay cả Thế tử Tấn Vương cũng cầu tình thay muội muội mình.

Tấn vương phi giả bộ tức giận nói: “Các người cứ hết một rồi hai người nhất mực cưng chiều nàng đến lúc đó nàng chỉ biết vũ thương lộng đao, không gả ra ngoài được thì xem các người tính sao?”

Tấn vương lập tức nói: “Nữ nhi của bản vương ưu tú như vậy, lại kế thừa dung mạo xinh đẹp của Vương phi, chỉ có nàng không muốn gả chứ tuyệt đối không có chuyện gả không được.”

Vương phi được dỗ cho tới nở nụ cười hài lòng, lại nghe thế tử ngu ngơ trêu chọc: “Con nhìn những nam tử muốn theo đuổi muội ấy cũng không ít, một cái có thể đánh được nàng cũng không được, cũng không trách được muội ấy không muốn gả.”

Gân xanh trên trán Vương phi lại muốn nổi lên.

Nhớ tới cha mẹ ca ca của mình, Ninh Ánh Hàn cảm thấy vô cùng chua xót, năm đó dứt khoát vào kinh thật ra nàng đã làm xong chuẩn bị không gặp lại rồi.

Nàng cúi đầu nhìn hai bàn tay mình một chút, một đôi tay mềm mại, ngón tay thon dài trắng nõn giờ đã nhìn không ra dáng vẻ gì.

Đây là cao mà năm đó mẹ bỏ số tiền lớn ra mua cho nàng dùng, năm đó Ninh Ánh Hàn không kiên nhẫn dùng cảm thấy có chai cũng không sao.

Sau này lên kinh rồi dùng cũng không muộn. Thái hậu nương nương cầm tay nàng, lúc thưởng thức ngón tay nhỏ ngọc ngà của nàng cũng không hề phát giác ra được đây là đôi tay có thể rút kiếm kéo cung.

Khi đó nàng nghĩ, từ đó có sẽ không còn cơ hội động võ được nữa.

Nhưng thời gian trôi qua mấy năm, liên tiếp phải dạy dỗ hai người hình như có cái gì đó thức tỉnh trong người nàng.

Dù sao trong kinh thành thanh danh của Quận Chúa Trường Ninh cũng càng ngày càng kém, cũng không thiếu chút lỗ mãng này.

Không phục thì đánh đây không phải tốt hơn sao?

Ninh Ánh Hàn vui sướиɠ quyết định như vậy.