Editor: Kim Dokja và Yoo Junghuyk là realChiếc xe vững vàng dừng lại, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, hai người đàn ông quen mắt xuất hiện.
Sau bài học lần trước, lần này Lạc Thương đã biết ai là ai.
[ Lần này mình còn có thể để lại ấn tượng tốt đây. ] Hắn hài lòng với cách làm của mình.
"Ngươi đã làm ta có ấn tượng kinh khủng rồi," Tô Bỉnh Diệu nghĩ thầm, không hài lòng với tiếng lòng của Lạc Thương, nhưng không dám nói thẳng ra.
Lạc Thương bước xuống xe, nhìn người mở cửa cho mình rồi tự tay đóng cửa lại, sau đó nghiêm chỉnh chào.
"Đại ca, chào anh."
Tô Bỉnh Diệu không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu đón nhận lời chào.
[ Lần này ta không nhận sai rồi! ] Lạc Thương tự mãn ở trong lòng nói chuyện với hệ thống.
[ Ngài đâu phải kẻ ngốc đâu… ] hệ thống nhẹ nhàng uyển chuyển phàn nàn.
Lạc Thương đáp: [ Hơn nữa, mình đã dựng lại cái lớp bảo vệ mới, lần này chắc chắn nó có thể hoạt động trong môi trường linh năng thấp. ]
Hệ thống: [ Vậy thật sự là quá tốt rồi. ]
Không, hoàn toàn không tốt. Tô Bỉnh Diệu mặt không biểu tình nghĩ thầm.
Tại sao mình vẫn còn nghe thấy?
Tại sao mình vẫn còn nghe thấy chứ!!
Nếu có thể, anh thà rằng không nghe thấy gì cả, lấy bộ dạng không biết bất cứ cái gì đi đối mặt với Tô Hạo Nhiên.
Nhưng không, bây giờ hắn phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh, che giấu sự sợ hãi, lo lắng và hoang mang.
Cuộc đối thoại giữa Lạc Thương và hệ thống lọt vào tai Tô Bỉnh Diệu không sót một chữ, làm anh ta xác nhận một chuyện:
Đầu tiên, anh không hiểu tại sao mình lại có thể nghe thấy những suy nghĩ của Tô Hạo Nhiên.
Tiếp theo, em trai của anh, Tô Họa Nhiên, có khả năng hủy diệt thế giới dễ dàng.
Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất: Thế giới vừa rồi thật sự đã bị hủy diệt, những gì anh cảm nhận được không phải ảo giác.
Tô Bỉnh Diệu không biết làm thế nào để đối phó với sự thật kỳ quái này. Trong suốt 27 năm sống trên đời, chưa bao giờ anh trải qua một khoảnh khắc nào kí©h thí©ɧ hơn hiện tại, đến mức anh rơi vào trạng thái hoang mang và chết lặng, chỉ có thể giữ vẻ mặt không cảm xúc.
"Đi thôi."
Tô Bỉnh Diệu nhớ rằng mình không thể để lộ sự khác thường, hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, hít sâu.
Vừa an ủi bản thân rằng chỉ cần không để lộ bí mật của Lạc Thương, thế giới sẽ không bị hủy diệt, vừa làm bộ bình thường, anh bắt đầu bước lên cầu thang.
"Vâng." Lạc Thương ngoan ngoãn gật đầu.
Trông hắn thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, đáng yêu kết hợp với vẻ ngoài tuấn tú quá mức, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của một người vừa hủy diệt thế giới chỉ vì một câu lẩm bẩm.
[ Thật sự, hành động của ngài có hơi quá đáng, chỉ vì nghe thấy được một câu lẩm bẩm mà ngài lại nghiền nát cả thế giới. ]
Cuộc đối thoại này giữa Lạc Thương và hệ thống lại lọt vào tai Tô Bỉnh Diệu.
Tô Bỉnh Diệu thầm đồng ý với cái hệ thống kia.
Đúng vậy, nếu anh nghĩ em chỉ đang mắc bệnh tuổi dậy thì thôi thì sao? Sao em không cho anh thêm chút thời gian để phản ứng, hủy diệt cả thế giới này có cần phải nhanh như vậy không hả!
[ Mày đang dạy ta làm việc à? ] Lạc Thương hỏi lại ngay.
[ ……Ngài nên có cách khác ngoài hủy diệt thế giới. ]
Nhận ra sự bất mãn của Lạc Thương, hệ thống vội vàng đổi giọng, trở nên nhẹ nhàng hơn.
[ Xét về tổng thể, hủy diệt thế giới là cách đơn giản nhất. ] Lạc Thương thẳng thắn đáp.
Tại sao hủy diệt thế giới lại là cách đơn giản nhất? Cách này đơn giản ở chỗ nào chứ! Tô Bỉnh Diệu nghe thấy mà chỉ biết phàn nàn trong lòng.
Nhưng anh không dám hỏi tại sao, chỉ thấy cách làm này đầy điên rồ và quái dị.