Chương 7

Editor: Kim Dokja và Yoo Junghuyk là real

Tô Bỉnh Diệu như đang nằm mơ.

Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, đây là một trải nghiệm kỳ diệu, dù mọi thứ xung quanh trở nên hư vô, ý thức của hắn vẫn tồn tại.

Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy:

Toàn bộ vũ trụ nằm trên mai một con rùa đen, chồng chất từng lớp, vô tận.

Ở một bên khác, thế giới tròn như quả trứng, xoay tròn cử động trong hư vô và tối tăm.

Một bàn cờ khổng lồ trải rộng, che trở bàn cờ hình tròn, trên đó có những hạt sáng như mặt trời và mặt trăng cùng vô số sao trời.

Con rắn tự cắn đuôi mình, tạo thành vòng tròn, lặp đi lặp lại, không có hồi kết.

Cây cao lớn nối liền trời đất, kéo dài qua hư không, không có điểm dừng, từ nơi xa đến và kép dài đến vô tận.

Người đầu thân rắn chiếm một phương, múa những chi trắng nõn dài nhỏ, rải xuống những điểm sáng.

...

"Á!"

Tô Bỉnh Diệu bất chợt mở to mắt, phát hiện mình đang đứng ở cửa, chuẩn bị đi xuống.

Bên cạnh vẫn như cũ là trợ lý Tiểu Lương quen thuộc.

Lúc này Tiểu Lương đang nói dở:

"... Hay để tôi đi mở cửa xe, việc này vốn dĩ là ——"

"Việc này vốn dĩ là công việc của tôi." Tô Bỉnh Diệu tiếp lời.

"Việc này vốn dĩ là công việc của tôi." Trợ lý Lương theo quán tính nói xong câu đó, quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Bỉnh Diệu.

Thật kỳ quái, đại thiếu gia sao biết mình định nói gì? Trợ lý Lương băn khoăn.

"Không có gì." Tô Bỉnh Diệu nói.

Nhận ra mình giống như đã trở lại mười phút trước, khi chuẩn bị đón Tô Hạo Nhiên, phản ứng đầu tiên của Tô Bỉnh Diệu là mình vừa gặp ảo giác.

Nhưng... đó thật sự là ảo giác sao?

Những hình ảnh vô tận của mai rùa, rắn cắn đuôi, thế giới tròn trịa, chỉ cần liếc nhìn đã có cảm giác chấn động khi hiểu thấu được vũ trụ huyền bí.

Chúng có phải là do mình tưởng tượng ra không?

Việc nghe thấy âm thanh kỳ lạ từ Tô Hạo Nhiên dẫn đến thế giới hủy diệt cũng là ảo giác sao?

Tiềm thức Tô Bỉnh Diệu mách bảo đó không phải ảo giác, mà là một sự thật nào đó.

... Vẫn nên gặp Tô Hạo Nhiên trước, Tô Bỉnh Diệu quyết định.

Trước khi xuất phát, Tô Bỉnh Diệu nói với trợ lý: "Tiểu Lương, liên hệ với trợ lý Tiểu Mạc của tôi, đặt hẹn khám khoa thần kinh vào 8 giờ sáng thứ tư tuần sau."

Trợ lý Lương là trợ lý sinh hoạt trong nhà cấp cho Tô Hạo Nhiên, còn trợ lý riêng của Tô Bỉnh Diệu là người khác.

"Dạ... không cần liên hệ với bác sĩ tâm lý trước sao?"

Lương Minh Hoa gật gật đầu, ở trên máy liên lạc tùy thân cứng nhắc tiến hành thao tác.

Bác sĩ tâm lý còn chưa xem, lại trực tiếp đặt hẹn khoa thần kinh? Người giàu đúng là có áp lực tâm lý lớn... Lương Minh Hoa nghĩ thầm, thổn thức vài tiếng, cảm thấy dù mình kiếm ít hơn, nhưng ít nhất không cần đi khám khoa thần kinh.

"Không cần." Tô Bỉnh Diệu xoa xoa thái dương, nhìn về phía cầu thang.

Lúc này, tài xế Võ của nhà họ Tô vừa lúc lái xe từ cổng lớn tiến vào, đi về phía này.

*

[Ngài vừa mới làm sao hủy diệt thế giới!] Hệ thống hét lên trong đầu Lạc Thương.

[Ngài lại hủy diệt thế giới, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy!!]

[Đừng làm quá lên.] Lạc Thương đáp. [Ta cuối cùng cũng đã phục hồi lại mà.]

[Sau đó ngài liền phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.]

[Giả vờ cái gì, hiện tại thật sự không có chuyện gì xảy ra.] Lạc Thương sửa lại hệ thống.

Hiện tại hắn thậm chí còn chưa gặp anh trai mình. Có thể xảy ra chuyện gì chứ?