Chương 6

Editor: Kim Dokja và Yoo Junghuyk là real

Kết hợp với lời vừa nói cùng hệ thống, ý niệm của Lạc Thương vừa chuyển, hắn liền có thể nói ra nguyên nhân một cách rõ ràng:

“Ta nhớ rõ thật lâu trước đây ta có một thói quen xấu, thích tự hỏi trong lòng và theo bản năng lẩm bẩm.”

Hệ thống đáp lại: [Đúng vậy. Tuy nhiên, ở bên kia ngài có cơ chế che chắn, nhưng khi trở về đây độ duy trì quá thấp, không đủ năng lượng, dẫn đến thiết lập che chắn mất hiệu lực.]

“Cho nên ta mới nói đây là vùng quê nông thôn... Ai, ta vậy mà lại sinh ra ở một thế giới hẻo lánh như vậy.”

Nói xong, Lạc Thương nhìn Tô Bỉnh Diệu với vẻ tự hỏi.

“Anh, anh nghe thấy bao nhiêu?” Lạc Thương hỏi.

“Ta không nghe thấy gì cả... không, ta chỉ là áp lực quá lớn.” Tô Bỉnh Diệu duỗi tay nhéo nhéo mũi.

Trước mặt người em trai với khí chất cả người biến đổi, ánh mắt không còn lười nhác mà ngược lại rất kín đáo, toàn thân lại không có chút nhiệt độ nào, bình tĩnh phản phất như muốn biến mất khỏi thế giới này.

Tô Bỉnh Diệu bỗng nhiên cảm thấy, gương mặt người em mà mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn giờ đây lại xa lạ. Dù vẫn là cái mắt cái mũi và gương mặt giống nhau, nhưng người trước mặt này không giống em trai của anh ta nữa.

Có phải anh ta đã làm điều gì không nên làm? Tô Bỉnh Diệu suy nghĩ chợt lóe.

Sau đó, anh ta lập tức nhận ra rằng, bất kể mình giải thích thế nào, bây giờ đã quá muộn.

Hành động của Tô Hạo Nhiên khi trực tiếp nói chuyện với "hệ thống" đã cho thấy hắn không muốn tiếp tục ngụy trang, mà là trực tiếp phơi bày mọi thứ ra trước mặt.

Hắn không muốn ngụy trang nữa... Vậy tiếp theo hắn muốn làm gì?

Tô Bỉnh Diệu cảm thấy tim đập kịch liệt, căng thẳng hơn cả khi tham gia một thương vụ đấu thầu hàng tỷ đô la. Ít nhất, anh ta còn từng có kinh nghiệm thực tế, nhưng bây giờ, anh không biết điều gì sẽ xảy ra.

Sự không biết mới là đáng sợ nhất, đặc biệt là khi đối diện với một thực thể đã vượt quá sức tưởng tượng.

“Cái gì mà mấy trăm năm?” Trợ lý Lương bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Áp lực như thực thể bao trùm mọi thứ, không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, Tô Bỉnh Diệu cảm thấy khó thở, không khí trong phổi biến thành chất keo, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó khăn.

Ánh sáng trong tầm mắt bỗng nhiên giảm, mọi thứ bắt đầu rung chuyển, Tô Bỉnh Diệu nghe thấy trợ lý Lương bên cạnh hét lên bất lực, anh ta muốn nói gì đó, nhưng dưới áp lực tưởng như đè bẹp cả thế giới, không thể thốt lên một lời.

Đó không chỉ là bản thân anh ta đang run rẩy, mà là toàn bộ thế giới đang run rẩy.

Tâm chấn của địa chấn này chính là Tô Hạo Nhiên, người mặt vô biểu tình đứng bên cạnh hắn.

“Thì ra ngươi đều nghe thấy cả.” Lạc Thương nhún vai, nói một câu như không có chuyện gì.

Đây là câu cuối cùng Tô Bỉnh Diệu nghe thấy. Sau đó, mắt anh ta tối sầm lại, mất đi ý thức.

Giây tiếp theo, toàn bộ thế giới giống như chiếc gương chịu tải trọng lượng quá mức, nứt ra từ trung tâm nơi Lạc Thương đứng, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống.

Thế giới này hủy diệt.

“Chậc.”