Chương 5

Editor: Kim Dokja và Yoo Junghuyk là real

Hồi tưởng lại lúc nãy, khi tài xế đưa Tô Hạo Nhiên đến nơi xong, anh ta liền xin nghỉ một thời gian để đi bệnh viện khám, với lý do gần đây bị áp lực tâm lý quá lớn, cần nghỉ ngơi. Tô Bỉnh Diệu cho rằng tài xế đã nghe thấy âm thanh tương tự như chính mình.

Vậy thì, âm thanh kỳ lạ đó rốt cuộc từ đâu mà ra? Tô Bỉnh Diệu tự hỏi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

Chẳng lẽ câu "Mấy trăm năm chưa thấy qua mặt" mình nghe trước đó cũng chỉ là ảo giác?

Âm thanh liên quan đến Tô Hạo Nhiên có một nửa đúng, một nửa sai. Tô Bỉnh Diệu biết, Tô Hạo Nhiên thật sự thích những thứ mới mẻ, nhưng không bỏ cũ, mà sẽ thu thập và bảo quản chúng kỹ lưỡng.

Trong biệt thự nhà họ Tô còn có mười mấy phòng trống chuyên dùng để cất giữ các vật dụng của Tô Hạo Nhiên từ nhỏ đến lớn.

Những âm thanh kỳ lạ đó không dừng lại chỉ vì Tô Bỉnh Diệu suy nghĩ, chúng vẫn tiếp tục vang lên.

Lạc Thương hỏi: [Bây giờ có thể kết nối với linh võng không?]

Hắn rất quan tâm đến vấn đề này, vì ở thế giới nguyên sinh hẻo lánh này, chỉ có linh võng kết nối các thế giới mới mang lại sự an ủi.

Hệ thống tự tin đáp: [Đương nhiên, với tôi làm môi giới, có thể ổn định cung cấp cho ngài xem linh võng... mỗi ngày mười phút.]

[ Nhà ta ở đây cũng thật hẻo lánh... đúng là vùng quê nông thôn danh xứng với thực!" Lạc Thương ngạc nhiên nói. Ngữ khí kia của hệ thống làm hắn tưởng rằng có thể kết nối liên tục, kết quả chỉ được mười phút?

"Ở đây chơi game hình thức vị thành niên còn nhiều thời gian hơn!"

Hệ thống đáp: "Rốt cuộc ngài ở đây là nơi hẻo lánh, có thể kết nối đã là không tồi rồi. Nếu không phải cấp bậc linh năng của ngài cao, thì ngay cả mười phút này cũng không có đâu."

"Thôi, dù sao ta mấy trăm năm mới trở về một lần, nhẫn nhịn cũng qua." Lạc Thương nói.

"Mấy trăm năm?"

Nghe lại từ này, Tô Bỉnh Diệu nhíu mày, lặp lại.

Trước đó, anh ta luôn kiềm chế lòng hiếu kỳ và kinh ngạc của mình. Dù biết nói chuyện với em trai mình là hệ thống, anh ta vẫn nhịn không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ lắng nghe.

Cuộc đối thoại tiếp tục, vượt quá khả năng chịu đựng của anh.

Từ "mấy trăm năm" xuất hiện hai lần, nội dung rõ ràng, nhưng lúc này Tô Bỉnh Diệu lại tình nguyện mong năng lực lý giải của mình đừng có tốt như vậy.

Nếu anh ta không hiểu sai, thì âm thanh giống hệt Tô Hạo Nhiên kia đang nói về việc Tô Hạo Nhiên đã ở một nơi tên là Không gian luân hồi mấy trăm năm, bây giờ mới trở về.

"Anh... vừa nói gì?"

Ngay khi Tô Bỉnh Diệu nói xong, Lạc Thương ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía anh ta.

Lấy thính giác nhạy bén của người chơi cao cấp không gian luân hồi, dù âm thanh của Tô Bỉnh Diệu nhỏ đến đâu cũng nghe rõ, huống hồ âm thanh này không nhỏ.

Tại sao anh trai lại nói đến từ "mấy trăm năm"? Chẳng lẽ vì anh ta nghe thấy được gì đó?