Chương 4

Tô Bỉnh Diệu vốn rất giận dữ, nhưng khi thấy Tô Hạo Nhiên với vẻ mặt thật sự mờ mịt, cơn giận của anh ta giảm đi một nửa, hóa thành một tiếng thở dài.

Dù đột nhiên biết rằng người em trai trước mặt không phải ruột thịt, tốt xấu là hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, dù không có quan hệ huyết thống thì vẫn có tình thân.

“Đây không phải lỗi của em.”

Tô Hạo Nhiên chưa hồi phục sức khỏe đã bị kéo đến tham gia tiệc rượu tổ chức cho Tô Minh Dao. Dù trong lòng còn có khúc mắc, cố ý gây rối, hay thật sự đầu óc có vấn đề, Tô Bỉnh Diệu quyết định tạm thời bỏ qua.

Anh quyết định sau khi tiệc rượu kết thúc sẽ đưa Tô Hạo Nhiên trở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.

Nhìn xuống, Tô Hạo Nhiên như một cành hoa nhỏ bị sương đánh, mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, trông có chút héo hắt đáng yêu. Giọng nói của Tô Bỉnh Diệu dịu lại.

“Đi thôi, vào gặp anh ba của em.”

Tô Hạo Nhiên: “Ừ, em cũng muốn gặp hắn.”

Đúng lúc này.

[...Tê tê tê... Tê tê tê...]

Một âm thanh sóng điện từ vang lên, Tô Bỉnh Diệu ngạc nhiên.

Anh quay đầu, thấy Lạc Thương vẫn đi tiếp bình thường, còn Lương trợ lý bên cạnh vì anh quay đầu lại mà hiện lên vẻ mặt nghi hoặc.

Tô Bỉnh Diệu không lộ cảm xúc, quay lại, nghĩ có thể mình vừa gặp ảo giác.

[Tư tư tư... Tư tư tư...]

Lại một tiếng giống như tia lửa điện vang lên.

[Khá ồn.]

Tiếp theo, Tô Bỉnh Diệu nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của em trai mình.

[Mày hỏng rồi à, để ta giúp sửa chữa đi.]

[Dừng, làm ơn dừng lại! Ý tôi là tôi không hỏng, không cần ngài lo lắng.]

Giọng nói đối thoại với em trai không giống người thật, mà giống âm thanh của trí tuệ nhân tạo.

Âm thanh điện tử hét lên một lát, tựa hồ nhận ra mình ồn ào, rồi trở nên kính trọng và nhu mì, cực kỳ giống giọng nịnh hót Tô Bỉnh Diệu nghe thấy ở trong yến tiệc.

Tô Bỉnh Diệu thậm chí nghe ra chút nịnh nọt từ giọng điện tử lạnh lẽo này.

[Chuyện nhỏ, ta còn tưởng lại phải đổi một hệ thống.]

Hệ thống: [Chỉ là một vấn đề nhỏ về sai số, tôi đã xử lý xong, ngài không cần lo lắng.]

[Tiện đây, theo thống kê trung tâm Chủ Thần, tôi còn có thể phục vụ ngài thêm vài ngàn năm nữa.]

Giọng nịnh nọt từ hệ thống làm Tô Bỉnh Diệu nghĩ đến hình ảnh thái giám lấy lòng hoàng đế.

Lạc Thương: [Thật tiếc, ta vốn là người thích mới nới cũ.]

Hệ thống: [Tiền bối đời trước của tôi mới phục vụ ngài mười hai năm, qua sửa chữa của ngài thì hoàn toàn hỏng. Vậy ngài định thừa nhận ngài cố ý làm hỏng sao?]

[Nào có chuyện đấy, ta rõ ràng sửa chữa nghiêm túc, là tiền bối của mày quá yếu.]

Giọng của Tô Hạo Nhiên có phần cợt nhả.

[........Tốt.]

Tô Bỉnh Diệu thầm thắc mắc, mình vừa nghe thấy gì?

Ảo giác?

Anh tự nhận thể xác và tinh thần mình khỏe mạnh, trong ba thế hệ nhà anh không ai bị động kinh, không có nửa phần điều kiện để sinh ra di truyền ảo giác.