Chương 3

Không do dự chút nào, Tô Hạo Nhiên quyết định đổi tên thành Lạc Thương, lấy tên mới tham gia trò chơi luân hồi, từ đây thoát khỏi thế giới ban đầu, trời cao biển rộng tha hồ bay.

Trong trò chơi luân hồi, hắn lăn lê bò lết, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành đại lão danh chấn chư thiên, danh tiếng vang xa.

Vô số vị diện cầu xin sự che chở của Lạc Thương bằng cách thượng cống cho hắn.

Cho đến vài ngày trước, hắn có mâu thuẫn với đội trưởng tiểu đội của mình, Lạc Thương mới quyết định trở lại thế giới ban đầu để nghỉ ngơi và thư giãn.

Thế là khi hắn rớt xuống, thời gian tuyến vừa lúc trùng khớp với lúc xuất viện về nhà.

Hắn vẫn là hắn, nhưng cũng không còn là hắn của trước kia.

Cuộc sống hơn hai mươi năm của "Tô Hạo Nhiên" đã bị hòa tan trong cuộc sống mấy trăm năm của "Lạc Thương", như một giọt mực tan vào biển rộng, lặng lẽ không một tiếng động.

Dòng thời gian kéo dài qua chư thiên vị diện cuối cùng đã để lại dấu vết trên người Lạc Thương.

Lạc Thương mở điện thoại, dựa theo chút ký ức trong đầu để dùng.

Trong trò chơi luân hồi trước đây đều dùng chip cấy vào để giao lưu, công cụ như điện thoại này còn cần dùng tay để thao tác thì quả là quá cổ xưa đối với hắn.

Lạc Thương không để ý mà nghĩ, không quan tâm phía trước tài xế gần như run thành trấu.

Mình... Mình ảo giác quá nghiêm trọng! Mình muốn lập tức đi bệnh viện!

Tài xế kinh hãi.

*

Tài xế chạy nhanh hơn bình thường đến biệt thự Tô gia.

Cửa xe được mở từ bên ngoài, Lạc Thương bước xuống, cảm ơn người mở cửa xe, sau đó quay đầu, thấy một người mặc tây trang giày da, lớn hơn mình khoảng hai ba tuổi.

[ Ồ, nhìn hơi quen, hắn là ai? ]

Lạc Thương tự hỏi.

Không trách ký ức hắn không tốt, thật sự là hắn đã rời đi quá lâu, hơn hai mươi năm so với mấy trăm năm của hắn không đáng nhắc tới, hồi ức mấy trăm năm trước xa xôi, có thể có "quen mặt" đã là tốt rồi.

[ Người này hẳn là đại ca ta, người mở cửa xe hẳn là trợ lý sinh hoạt tiểu Lương... ]

Vị thiếu gia thật kia bị đặt làm lão nhị, Tô Hạo Nhiên hiện có hai anh trai, từ "anh" không chỉ giới hạn trong Tô Bỉnh Diệu, cần phải gọi là anh hai anh ba để phân chia.

Hắn nhớ rõ cốt truyện của tiểu thuyết còn rõ hơn cả ký ức hai mươi năm của mình.

Người trước đây bị hắn treo lên hệ thống giao diện làm động lực, mãi về sau mới bị hủy bỏ.

Lạc Thương ngẩng đầu nhìn, phát hiện biểu tình của đại ca hắn không tốt lắm.

Lạc Thương:?

Anh ta là anh mình sao?

Hắn cất điện thoại vào túi, chậm rãi nói: “Anh hai.”

Người đối diện biểu tình càng khó coi.

Lạc Thương không nói gì, hai mặt nhìn nhau.

Rồi sau đó, phía sau Lạc Thương truyền đến một giọng nói ẩn chứa tức giận.

“Tô Hạo Nhiên, đầu óc mày thật sự bị đâm hỏng rồi.”

“Tao mới là ngươi mày!”

Lạc Thương: “A?”

Cái gì, người mở cửa xe mới là anh hai của mình???

Theo logic suy luận, chẳng phải người mở cửa xe chính là trợ lý sinh hoạt, còn người đối diện mới là đại ca sao??

Người mặc tây trang giày da đối diện hắn cũng cười xấu hổ: “Cậu ba,tôi mới là tiểu Lương.”

“Ồ, được rồi.” Lạc Thương ngượng ngùng sửa miệng, thành thật xoay người, đối với đại ca Tô Bỉnh Diệu phía sau nói: “Anh hai khỏe.”

[ Mấy trăm năm không gặp vậy mà nhận sai người. ]

Tô Bỉnh Diệu vốn định mở miệng, nhưng lại bởi vì nghe giọng nói giống hệt Tô Hạo Nhiên mà tạm dừng.

Hắn không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng nghe thấy tiếng nói của đối phương.

Mấy trăm năm không gặp mặt?

Tô Hạo Nhiên đang nói cái gì?

Rốt cuộc là hắn không bình thường hay anh ta không bình thường?