Chương 2

Bàn đào... Tài xế nhớ tới nội dung mà mình ảo giác được, nhấp miệng.

"Không, ngài ăn đi."

Tài xế từ chối lời mời của Lạc Thương, cúi đầu gửi tin nhắn cho gia chủ Tô gia.

[ Ăn ngon đúng là ăn ngon, đáng tiếc trở về nghỉ phép không mang theo nhiều, phần còn lại đều để trong không gian của tổ đội, không mang lại đây. Hy vọng lúc trở về còn có thể để thừa lại hai ba quả cho mình. Ăn xong rồi vẫn muốn quay lại thế giới đó lấy tiếp, mặc dù nơi kia xin vào rất phiền toái. ]

Tài xế lộ vẻ mặt kinh nghi bất định.

Hắn dường như lại sinh ra ảo giác.

Vừa kiểm tra kính chiếu hậu, hắn thấy miệng của thiếu gia căn bản không nhúc nhích! Hắn không nói chuyện!

Vậy mình nghe thấy gì?

Cái gì mà Tây Vương Mẫu, cái gì mà bàn đào, chẳng phải đó là nội dung trong tiểu thuyết "Tây Du Ký" sao? Không phải đều là giả sao?

Gần đây mình có phải gặp áp lực quá lớn không, tài xế nghĩ thầm.

Suy tư mãi, hắn vẫn quyết định không thể chậm trễ, chờ đưa thiếu gia này về xong sẽ xin nghỉ để đi bệnh viện khám xem.

Rốt cuộc điều này thật sự quá quỷ dị.

Lúc này, Lạc Thương ăn xong quả đào trong tay, ném hạt đào vào thùng rác, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

[ Thật nhàm chán...]

Lại nghe thấy câu này với giọng nói giống hệt của Lạc Thương, tài xế không kìm được mà nhanh chóng tăng tốc độ xe, muốn nhanh hoàn thành lần đón đưa này.

[ Mấy trăm năm trước mình làm gì để gϊếŧ thời gian nhỉ? Đúng rồi, có điện thoại... Đã lâu không dùng công cụ giao lưu cổ xưa này rồi, mình để ở đâu nhỉ? Không đúng, mình có trợ lý sinh hoạt, trợ lý sinh hoạt để điện thoại của mình ở đâu nhỉ? ]

[ Cảm giác về quê nông thôn này là thế nào... Mình muốn xoát cái linh võng cũng không được, chậc. ]

Trong kính chiếu hậu, vị tiểu thiếu gia kia nhắm mắt lại ngồi dậy, nhìn xung quanh như đang tìm cái gì.

[ Thật phiền toái, nếu không mình sẽ phân giải cái xe này ra tìm xem...]

"Lương trợ lý đã mua cho ngài điện thoại mới, phần mềm thường dùng đều đã download, dữ liệu cũng khôi phục rồi, đặt trong ngăn kéo phía dưới ghế trước mặt ngài."

Không biết thế nào mà tài xế mở miệng, như bị ma xui quỷ khiến mà nói ra những lời này.

Nói xong hắn cũng sững sờ, sau đó gắt gao nhắm miệng lại.

Làm sao có thể nói chuyện với ảo giác của mình chứ? Đối phương không đặt câu hỏi, chẳng phải mình giống kẻ ngốc sao?

"A, vậy à, tôi quên mất."

Lạc Thương ngồi ở ghế sau tự nhiên đáp lời, mở ngăn kéo phía dưới chỗ ngồi, lấy ra điện thoại của mình.

Thấy hành động này, tài xế càng đổ mồ hôi lạnh.

Vậy mà thiếu gia thật sự đang tìm điện thoại?

Trùng hợp, đúng đúng, nhất định là trùng hợp.

Hắn không thể tin mình có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Hạo Nhiên.

Vì những gì bí mật thổ lộ trong giọng nói kia quá mức kinh người.

Tây Vương Mẫu, bàn đào, mấy trăm năm, thần thức...

Nếu không phải hắn điên, thì Tô Hạo Nhiên điên rồi!

Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng Tô Hạo Nhiên điên vẫn lớn hơn chút, dù sao cậu ba hắn từng lái xe dưới trời mưa to lao xuống vực, việc bị đυ.ng đầu, thần chí có chút tật xấu là bình thường.

Nghĩ nghĩ, tài xế vẫn từ bỏ thói quen không dùng di động khi lái xe, cúi đầu gửi tin nhắn cho người đứng đầu hiện tại của Tô gia.

Tô Hạo Nhiên — hiện tại là Lạc Thương, thân hình và linh hồn bên trong không thay đổi, chỉ là tâm trí và năng lực đã khác nhau như trời với đất.

Ngày đó sau khi ngã xuống từ quốc lộ đèo, Lạc Thương cũng nghĩ mình chết chắc rồi.

Không ngờ hắn không chỉ không chết, linh hồn còn bị trò chơi luân hồi coi trọng, đem vào không gian luân hồi.

Từ nơi đó, hắn biết được thế giới của mình là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, còn mình là một vai nam phụ ác độc nhỏ nhoi trong đó, tương lai sẽ vì hành vi hại nam chính là thiếu gia thật mà phải trả giá đắt, rơi vào kết cục bi thảm.