Chương 1

Trời mưa rất lớn, trong không khí tràn đầy mùi tro bụi hòa cùng nước mưa.

Một chiếc xe Bentley dài rời khỏi cổng bệnh viện, nghiền qua vũng nước, im lặng chạy trong mưa.

Thanh niên ngồi ở ghế sau có sắc mặt tái nhợt, thiếu sức sống, gương mặt thanh tú lại càng thêm yếu đuối.

Nghe âm thanh bên ngoài, hắn tùy ý gõ ngón tay trắng nõn lên ghế da thật, phát ra âm thanh nhịp nhàng hòa với tiếng mưa rơi.

Tài xế mặc âu phục đen ở phía trước, không nói gì, giữ sự im lặng thích hợp.

Bên trong xe chỉ có tiếng gió nhẹ từ điều hòa và tiếng mưa rơi bên ngoài.

Vừa xuất viện, Lạc Thương mở tủ lạnh trong xe, nhìn các loại nước trái cây bên trong rồi im lặng.

Rượu của hắn đâu? Hắn đã đặt nhiều rượu trong quầy xe, chúng đi đâu hết rồi?

“Cậu ba, vết thương của ngài còn chưa lành.”

Không đợi Lạc Thương hỏi, tài xế ở hàng ghế trước đã trả lời.

Mấy ngày trước, Lạc Thương lái xe lao xuống vực, suýt mất mạng, nằm ở ICU vài hôm, hôm qua dấu hiệu sinh mệnh mới ổn định, chuyển vào phòng bệnh thường.

Theo lý, hắn nên ở thêm vài ngày để ổn định bệnh tình, nhưng nhà họ Tô yêu cầu hắn dự tiệc rượu được tổ chức cho một thiếu gia khác.

Hắn xuất viện sớm, chưa hồi phục, trong nhà liền ngăn cấm hắn uống rượu.

“Tôi cảm thấy rất ổn.” Lạc Thương nói thầm, lười biếng tựa vào ghế.

Tài xế không trả lời.

Tô Hạo Nhiên trước giờ ăn chơi trác táng, lời hắn nói không đáng tin.

Lạc Thương vặn to âm lượng, nhạc cổ điển lập tức chảy trong xe hòa quyện với tiếng mưa.

Một lát sau, tài xế nghe âm thanh “Răng rắc” phát ra cùng lúc với tiếng nhạc.

Nhìn qua kính chiếu hậu, vị cậu ba nhà họ Tô da trắng nõn, nhu nhược thanh tú đang gặm một quả đào hồng nhuận, tròn trịa.

Quả đào kia xuất hiện đột ngột, trông mê người, tựa hồ không gian xung quanh đều tản mát mùi hương thanh đạm, tài xế ngây người một lát.

“Có chuyện gì sao, anh muốn ăn à?”

Lạc Thương nói làm tài xế giật mình, lập tức tập trung lái xe.

“……”

Tài xế không nói gì, thắc mắc tại sao mình lại ngây người vì nhìn quả đào kia.

Hắn đã lái xe cho nhà họ Tô 20 năm, đãi ngộ phong phú, mấy trăm tệ một cân đào cũng không phải chưa từng ăn, hơn nữa hắn tự hào có tố chất chuyên nghiệp, lái xe cực kỳ tập trung, rất ít chú ý đến việc của chủ nhân phía sau, dù quả đào có mê người thế nào, hắn cũng không nên bị thu hút đến vậy.

Nhưng lần này không chỉ muốn ăn, mà còn muốn ăn đến độ mất tập trung, thật không bình thường.

Vừa nãy là chuyện gì? Gần đây mình quá mệt mỏi? Tài xế chuyển mắt từ kính chiếu hậu về phía trước, buồn bực nghĩ thầm.

“Thật tinh mắt.” Lạc Thương khen ngợi.

Cùng lúc đó, một âm thanh hoàn toàn tương đồng với giọng Lạc Thương vang lên trong lòng tài xế.

[Không hổ là đào từ Vườn Đào của Tây Vương Mẫu, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết trái, ba ngàn năm mới chín, ăn vào có thể sống thọ cùng đất, dù đã che giấu ánh sáng đặc biệt, vẫn tự nhiên khơi dậy bản năng thèm ăn của mọi sinh vật.]

Tiếng gì vậy? Chợt nghe thanh âm kia vang lên trong lòng, tài xế nghĩ mình bị ảo giác, tức khắc ngồi thẳng dậy, nhìn Lạc Thương qua kính chiếu hậu vài lần.

Lạc Thương không chú ý tới tài xế đang nhìn hắn.

“Anh muốn nếm thử sao?”

Từ kính chiếu hậu nhìn lại, cậu ba Tô giơ lên nửa quả đào hắn đang gặm.

Quả đào vẫn mê người như cũ, nhưng cũng chỉ là quả đào bình thường mà thôi.