Nghĩ đến đây, Isaiah đã dùng tay nhổ cỏ dại, kiểm tra kỹ từng vết máu trên mặt đất. Sau khi đi được khoảng 200 mét, đột nhiên anh cảm thấy có điều gì đó khác lạ — mặt đất ở đây dường như đỏ hơn những chỗ khác.
Anh cúi xuống, nhổ hết cỏ ở khu vực này, lục lọi trong túi không gian một hồi lâu mới tìm ra chai thuốc nhỏ.
Sau khi xác định vị trí, Isaiah rải một chút thuốc lên khu đất khác, vết máu trên mặt đất bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cuối cùng, màu sắc trên mặt đất trở lại như ban đầu.
“Xem ra khu vực này chỉ có máu.” Isaiah kiểm tra rồi tiến tới chỗ đất có màu sắc hơi khác và nhỏ vài giọt thuốc lên đó.
Anh phát hiện rằng vị trí thuốc rơi xuống chỉ nhạt hơn một chút.
Có thể thành phần này không hoàn toàn là máu.
Nghĩ đến đây, Isaiah quyết định rải tất cả chỗ thuốc còn lại lên mặt đất xung quanh. Khi máu trên mặt đất biến mất, một hoa văn hiện ra.
Isaiah đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, gương mặt lạnh lùng của anh hiện lên vẻ trầm tư.
Mặc dù màu đỏ đã nhạt đi một chút, nhưng anh vẫn có thể nhận ra hình dạng của nó, từ những đường nét méo mó kết hợp lại, như có những xúc tu nhầy nhụa đang chui vào tâm trí anh, phát ra những âm thanh nhóp nhép.
Đó là một hoa văn rất quen thuộc.
Nhưng dường như có điều gì đó bất thường.
Isaiah nhíu mày, di chuyển ánh nhìn. Quả nhiên chuyện này có liên quan đến tổ chức đó.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trong bóng tối lại càng thêm chói tai.
Isaiah suy nghĩ một chút rồi lấy trí não chụp hoa văn trên mặt đất.
Khi vừa định thu trí não lại, anh bất ngờ nhận được tin nhắn từ Dina, vì vô tình cài đặt chế độ im lặng nên anh không nhận được tin ngay lập tức.
Dina: Người đàn ông bị ô nhiễm đã trốn thoát, còn mang theo vài thành viên trong đội an ninh, ngài hãy cẩn thận.
Nhìn thấy tin nhắn này, gương mặt của Isaiah không hề hiện lên cảm xúc lo lắng, khuôn mặt tái nhợt của anh dưới ánh trăng giống như một ma cà rồng.
Đột nhiên, cặp mắt đỏ chuyển động.
Để không làm cư dân xung quanh hoảng sợ, Isaiah không sử dụng vũ khí có tính hủy diệt lớn, mà thay vào đó, anh bắn ra một chùm năng lượng ánh sáng về phía phát ra tiếng động.
Toàn bộ quá trình không có bất kỳ âm thanh nào vang lên và bụi cây ở đó đã hóa thành tro tàn.
Isaiah từ từ tiến lại kiểm tra, xung quanh vẫn không có gì cả, có vẻ như thứ đó chỉ đến đây để thu hút sự chú ý của anh.
Bất chợt, anh nghĩ đến điều gì đó và quay lại nhìn.
Lúc nãy hoa văn trên mặt đất rất mờ nhạt, giờ đây lại sáng rực lên như thể đã hút đầy máu, Isaiah vội vàng bước tới, rút vũ khí nhắm vào mặt đất, ngay lập tức tại vị trí đó bật lên một lớp đất.
Nghĩ đến chuyện hiến tế mà bệ hạ từng nói, hoa văn này có thể là một phần nghi lễ.
Việc phá hủy nó đồng nghĩa với việc phá hủy toàn bộ buổi lễ.
Isaiah nhìn lớp đất bị lật lên, anh chắc chắn khu vực này không chỉ có một hình vẽ như vậy, bởi vì đã có quá nhiều người đột ngột mất tích.
Nghĩ vậy, Isaiah cất vũ khí rồi tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Cây cối ở đây không cao, ánh trăng có thể dễ dàng chiếu sáng, Isaiah vừa đi vừa quan sát xung quanh. Kỳ lạ là, anh không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu ô nhiễm nào ở đây.
Kìm nén thắc mắc trong lòng, Isaiah tiếp tục tiến về phía trước. Khi đi qua một hồ nước, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng hát du dương.
Âm thanh đó mơ hồ, như thể có ai đó đang hát, gần xa lẫn lộn, dường như được làn gió mang theo.
Isaiah lảo đảo trong giây lát, nhưng hình ảnh trùng tộc tóc vàng lại hiện lên trong đầu anh, giống như âm thanh ấy, vừa mờ ảo vừa cuốn hút.
Anh bỗng chốc tỉnh táo lại.
Khi Isaiah nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, anh đã đứng bên bờ sông. Lúc này, một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua đầu anh.
Nếu bệ hạ cũng là một vị tà thần, có lẽ tín đồ của ngài sẽ trải rộng khắp vũ trụ.
Isaiah lắc đầu, xua tan suy nghĩ đó. Anh tiếp tục tìm kiếm xung quanh, nhưng cuối cùng chỉ phát hiện ra vài thi thể mặc đồng phục của đội an ninh và một cô gái đang bất tỉnh, toàn thân đầy máu.
Xác nhận rằng cô gái vẫn chưa chết, Isaiah nhanh chóng sử dụng thiết bị chữa trị, sau đó cô gái từ từ tỉnh lại.
“Chạy đi! Đây là địa ngục! Chạy đi! Tôi phải rời khỏi đây!” Cô gái có vẻ hoảng loạn, vừa tỉnh lại đã vội vàng đứng dậy, nhưng chỉ chạy được hai bước lại dừng lại, miệng lẩm bẩm: “Hộp, hộp… cho tôi cái hộp…”
Nhìn thấy cô sắp lục lọi thi thể bên cạnh, Isaiah nhíu mày, đánh vào sau gáy cô